Hắc Oa

Chương 032: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn. (1)

Chương 032: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn. (1)

Trong xe lại lần nữa chuyển loại âm nhạc, là đĩa CD nhạc không lời, Dương Hồng Hạnh muốn tìm đề tài, nhưng mãi không thấy Giản Phàm phản ứng, hỏi: “ Giản Phàm, anh có nghe ra đây là nhạc gì không?”
Giải Phàm lười nhác đáp: “ Em trông anh giống có tế bào âm nhạc không?”
“ Ồ, em quên mất anh chỉ biết giả tiếng động vật, hì hì. Có điều cái này em nói một cái là anh biết ngay. “ Dương Hồng Hạnh e là nhớ tới buổi biểu diễn ở lễ tốt nghiệp: “ Romeo and Juliết.”
“ Cái gì? “ Giản Phàm không tập trung, không nghe rằ, trình độ tiếng anh của y cơ bản chỉ học được hello, hay là fu-ck you mà thôi, sâu xâ hơn thì chịu, sao so với đám nữ cảnh sát nói tiếng Anh còn trôi chảy hơn tiếng Hán được.
“ Romeo và Juliết, anh không thể không biết chứ, nghe đi, giống như hai người đang thổ lộ tâm tình, tới chết không thay đổi, đoạn tiếp theo là Juliết tỉnh lại, phát hiện người yêu đã uống thuốc độc, đau lòng rút kiếm tự vẫn ... Em còn nhờ thời đại học nghe giáo viên nước ngoài hát cho nghe đoạn đó, đoạn Romeo nhìn thấy người yêu chết ấy, rất đau lòng ... “ Dương Hồng Hạnh nói có vẻ si mê, người hơi lắc lư hưởng thụ âm nhạc, nói nửa ngày trời mới nhận ra Giản Phàm chẳng phản ứng, ngạc nhiên: “ Anh thực sự không biết Romeo và Juliết à?”
“ Coi thường người khác à? “ Giản Phàm trừng mắt lôi mẹ rằ: “ Hai mấy năm trước mẹ anh là sinh viên ưu tú của Đh ngoại ngữ Sơn Bắc đấy, nhà anh có cả cuốn sách này, bằng nguyên văn tiếng Anh.”
“ Thế à?”
“ Đương nhiên, giả sao được. Có điều anh không hiểu, em nói Romeo với Juliết với anh còn không bằng nói khoai tây với củ cải.”
“ Giản Phàm, đây chính là điểm anh làm người ta ghét đấy, câu chuyện tình yêu thuần khiết như thế, đừng phá hỏng nó được không? Thật mất hứng.”
“ Thuần khiết.” Giản Phàm xì một tiếng:” Đừng tưởng anh không biết, mẹ anh kể cho anh nghe rồi, câu chuyện này giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, toàn là vớ vẩn. Romeo trước đó có bạn gái tên là gì ấy, sau đó hắn gặp Juliết liền quên người yêu cũ, chuyện này dùng ngôn ngữ dân gian gọi là gì nhỉ, là gian phu dâm phụ, lấy cái chết tạ tội đấy. Vì sao mấy câu chuyện ái tính lưu truyền thiên cổ toàn là bi kịch? Vì người ta không tin kịch vui, tác giả cũng không bán nổi, thế nên Romeo và Julet phải chết, Lương Chúc phải hóa bướm, toàn là lừa đảo kiếm tiền thôi.”
Dương Hồng Hạnh thở phì phò, câu chuyện mà cô yêu thích nhất bị nói thành cái gì rồi:” Anh cố tình làm em ghét anh đấy à?”
Nói rồi tắt nhạc đi, không có ý tạo không khí nữa, giận dỗi quảy mặt sang bên, vậy mà không thèm dỗ dành người ta nữa, so với thời ở trường huấn luyện giống như hai người khác nhau. Chẳng lẽ anh ấy cố tình đẩy mình ra xâ? Nghĩ thế không kìm được, phát hiện Giàn Phàm bò hoài trên bảng điều khiển nhìn cái gì đó.
“ Anh phát hiện ra cái gì rồi?”
“ Nhìn đi, ở phương hướng bảy giờ trong cái xe màu trắng ấy.”
Dương Hồng Hạnh nhìn về phía chiếc Hyundai trắng, thấy một nam nhân đang cúi đầu say sưa hôn một nữ nhân ở ghế phụ, cô gái kháng cự rất miễn cưỡng, sau đó dần thuận theo, bây giờ người ta hôn nhau ở giữa phố còn không hiếm nữa là:” Thì sao? Anh thật là ...”
“ Kìa, kìa đè xuống rồi, nếu không có ai, bọn họ sẽ làm thật đấy, em tin không?” Giản Phàm xem rất say sưa, hết vụ án, công tác rồi huấn luyện khô khan, cả tháng rồi mình không nếm thử tư vị đó, rất nhớ:
“ Lưu manh.” Dương Hồng Hạnh đấm Giản Phàm mấy cái, tuy thế lén lét lút lút nhìn, lúc này cô nam quả nữ, làm sao không bị kích thích:
“ Lớp trưởng, hỏi em một vấn đề riêng tư nhé.”
“ Cái gì?” Dương Hồng Hạnh giật mình, sợ Giản Phàm biết mình đang nhìn cảnh kia:
“ Nụ hôn đầu của em bị cướp mất khi mấy tuổi.”
“ Không cho anh biết.” Dương Hồng Hạnh đỏ mặt quảy đầu đi:
Giản Phàm nhìn bộ dạng thẹn thùng của Dương Hồng Hạnh mà cười thầm, từ lâu đã nhận ra cô lớp trưởng này không có mấy kinh nghiệm yên đương, đang định trêu vài câu thì từ trên xe cô gái đẩy cửa xe bước xuống, gió thu thổi quả, mép váy phiêu phiêu, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người đẹp như tinh linh, tích tắc toàn thân cứng đờ, không dám tin vào mắt mình phải chăng nhìn lầm.
Nhưng làm sao mà lầm cho được.
Dù cách rất xâ, dù không nhìn rõ mặt nữ nhân đó, nhưng nhận ra một người đâu phải chỉ bằng khuôn mặt, từ vóc dáng, từ cách ăn mặc, hoặc là bằng cảm giác quen thuộc là đủ, một thứ cảm giác mà những người cực kỳ thân thiết mới có.
Dường đang có bông tuyết lạnh lẽo đổ xuống trong lòng Giản Phàm, chỉ tích tắc đã đóng băng trái tim y, thậm chí thân thể cũng biến thành lạnh lẽo, khắp khuôn mặt là vẻ bàng hoàng ...
Rắc!
Tựa hồ có thứ gì đang vỡ vụn, biến thành từng mảnh nhỏ, đâm vào tim Giản Phàm, cơn đau đó làm y choàng tỉnh.
Rầm một cái, Giản Phàm đã tung cửa xông rằ, lao về phía đôi nữ nhân kia, nam nhân cũng đã xuống xe, đi vòng quả ôm lấy nữ nhân, nữ nhân khẽ đẩy một cái muốn giãy rằ, đưa mắt nguýt nam nhân một cái tình tứ, rốt cuộc vẫn để hắn ôm lấy eo, hai người thân mật nép vào nhau. Giản Phàm thấy cảnh đó thì chân lảo đảo, quát lên:” Hương Hương!”
Giọng nói vì nỗi đau quá lớn mà lạc đi, mang theo sự bàng hoàng.
Người ở phía trước đứng lại, quảy người, khuôn mặt xinh đẹp tích tắc trắng bệch tới đáng sợ, kinh hoàng ôm miệng, ánh mắt đó như muốn sợ hãi tới mức bỏ chạy, nhưng hai chân lại đóng đinh xuống đất, nhìn Giản Phàm chằm chằm.
Nam nhân bên cạnh thấy vẻ mặt Lưu Hương Thuần khiếp đảm, vội hỏi:” Hương Thuần, ai thế? Em làm sao vậy .. Này anh? Anh là ai?”
Đó là một nam nhân rất lịch lãm, có vài phần thành thục, một nam nhân có xe, nói không chừng còn có nhà ở nơi này, một nam nhân đang ôm eo cô gái mình yêu thương. Trong đầu Giản Phàm lại hiện ra cảnh tượng vừa phát sinh, toàn thân rụng rời, trời đất như đảo lộn, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quảnh nữa, hai tấy vô thức nắm lại kêu răng rắc.
Lời tỏ tình ngây thơ, rồi âu yếm buồn nôn, cũng từng ồn ào cãi vã, cười cười nói nói; cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ, sáng sớm vẫn quấn quít không rời giường; cùng tỏ không mục đích suốt cả ngày, rồi cùng nhau thảo luận tương lai, cùng mơ ước có một mái nhà
Giản Phàm từng sợ mình không giữ nổi Hương Hương, để rồi kỷ niệm chỉ còn là hồi ức, nhưng giờ nó lại thành ác mộng.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mang theo cơn gió, Giản Phàm như con báo bị chọc giận, xông tới.
Dương Hồng Hạnh thất kinh nhìn thấy Giản Phàm vừa rồi còn cười đùa, trong chớp mắt biến thành con hung thú, đấm thẳng vào mặt nam nhân kia, cú đấm mang sức mạnh kinh khủng làm người đó như bị trâu húc tung về phía sau vậy. Giản Phàm vẫn cứ lao đến, cưỡi lên người nam nhân đó đấm liên tục ... Nữ nhân kia kéo Giản Phàm, kéo không được, vung tấy tát!
Bốp!
Dương Hồng Hạnh tưởng chừng nghe thấy tiếng tát đó, không nghĩ gì cả, chạy vội tới.
Một cái tát cật lực, đanh gọn, Giản Phàm sững sờ, đưa tấy ôm má, không sao tin nổi:” Em tát anh? Vì hắn mà em tát anh sao?”
“ Em, em ...” Lưu Hương Thuần môi run run lùi lại:
Giản Phàm phút chốc sững sờ, khuôn mặt lại bị cơn cuồng nộ làm vặn vẹo, chỉ người nằm trên mặt đất:” Hắn là ai?”
Lưu Hương Thuần rùng mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng này, lảo đảo lùi ra sau, trong ký ức của cô Giản Phàm luôn người ngốc nghếch, bị cô đánh cũng cười:” Em ...”
Không ngờ người nằm dưới đất kia có vài phần đáng mặt nam nhân, tuy mồm, mũi vẫn liên tục chảy máu vẫn cố gượng đứng lên:” Đừng đụng vào bạn gái tôi, có đánh thì đánh tôi đi.”
Bạn gái? Câu này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa Giản Phàm đá một phát vào thẳng mặt hắn:” Bạn gái mày à, cô ấy theo tắo 7 năm rồi, từ khi nào thành bạn gái mày?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất