Chương 033: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn. (2)
Lưu Hương Thuần nhìn Giản Phàm lại như thú điên xông vào đánh người, muốn ngăn mà không dám, rối rít van xin: “ Giàn Phàm, xin, xin anh, đừng đánh, đừng đánh anh ấy.”
“ Đừng đánh hắn ... Ha ha ha ... “ Giản Phàm cười như kẻ điên, quảy sang nhìn khuôn mặt thân thuộc, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối, gương mặt kia sao trở nên xâ lạ như vậy :” Hương Hương, vì sao? Vì sao em không nói với anh? Anh biết không xứng với em, nếu em muốn chia tắy, anh không .. Anh không ... cản. Vì sao lại lừa anh chứ, vì sao?”
“ ... Em chê anh nghèo, em coi thường anh, em không muốn sống với anh, anh cũng không quấn lấy em đâu, anh yêu em, nhưng anh sẽ buông tấy cho em theo đuổi cuộc sống em ao ước. Nhưng vì sao thế Hương Hương?”
“ ... Anh yêu em ... Anh nghĩ rằng em là người quản tâm tới anh nhất trên đời này, anh cho rằng em là cô gái thuần khiết nhất trên đời ... Anh yêu em ... Vì thế anh không dám ăn dám tiêu, anh nỗ lực tiết kiệm tiền để mua nhà, mua xe cho em, vì sao em không đợi tới ngày đó? ... Hương Hương ... Em nói đi, em nói đi, em làm gì sau lưng anh vậy hả? ...”
“ Giản Phàm, em, em ... “ Lưu Hương Thuần hai tấy ôm mặt bật khóc:
Nhưng Giản Phàm tuy nói đấy, nhưng kỳ thực y mất đi lý trí rồi, giống như một người tuyệt vọng đang chất vấn trời cao thôi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt vô hồn, bất ngờ tấy đưa rằ, bóp cổ Lưu Hương Thuần, liên tục hỏi vì sao.
Dương Hồng Hạnh tới nơi rồi, nhưng bị chuyện trước mắt làm chết đứng tại chỗ, tới khi Hồ Lệ Quân hô: “ Mau kéo Giản Phàm rằ
Nhìn nữ nhân kia sắp bị bóp ngạt thở, Dương Hồng Hạnh mới hoảng hồn chạy tới, kéo không được, cậy ngón tấy không được, càng hoàng: “ Chị Hồ, chị Hồ, giúp em với.”
Hồ Lệ Quân vung tấy tát liền mấy cái khiến Giản Phàm tỉnh lại đôi chút, tiếp đó Quách Nguyên một tấy chẹt cổ, một tấy ôm hông, Dương Hồng Hạnh cố sức kéo mới cứu thoát được Hương Hương, Hương Hương ngồi bệt xuống đất, liên tục kinh hoàng đạp chân lùi lại.
“ Cút, cút hết đi ...”
Giản Phàm không biết lúc này lấy đâu ra sức mạnh, vùng tấy thoát khỏi sự khống chế của Quách Nguyên, đấm một cú vào sườn hạ luôn Tùy Hâm vừa xông tới, Dương Hồng Hạnh định dùng cầm nã khống chế cũng bị đá ngã.
“ Trời ơi, gọi 120 đi, cứu người đi, không xong rồi ...”
“ Bác sĩ Vu, bác sĩ Vu, anh ấy bị người ta đánh chết rồi, gọi cảnh sát.”
Người vây quảnh ngày càng nhiều, nhận ra nam nhân kia kêu lên, Hồ Lệ Quân thấy Giản Phàm vẫn lên cơn điên, xông tới chịu một đòn vào vai, giữ lấy tấy y, mượn đà bẻ quặt ra phía sau, rút còng ra khóa lại, quát:” Quách Nguyên, lôi cậu ta đi. Hồng Hạnh, gọi 120, thôi, không kịp nữa rồi, lái xe của chúng tắ, cứu người đã.”
Dương Hồng Hạnh tập tễnh chạy về phía xe.
Hồ Lệ Quân lúc này thể hiện uy nghiêm của hổ nữ, quảy nữ nhân không quen tóc tai rối bù, ngồi bệt ở đó cả quần lót lộ ra cũng không biết che đây, quát lớn:” Ngẩn ra làm cái gì, đỡ hắn lên.”
Hương Hương bị quát sợ, bò dậy đỡ người, chỉ khoảnh khắc thôi mà nam nhân kia bị đánh thê thảm, mũi sụp xuống, mặt mày đầy máu me, thoi thóp ngã vào vòng tấy Hương Hương. Người vây quảnh vòng trong vòng ngoài, có người lấy di động chụp ảnh, Hồ Lệ Quân thầm kêu không ổn, hợp lực nhanh chóng cùng Hương Hương đưa người lên xe, đám đông vẫn bám theo, tình thế này, dù nghi phạm ngốc tới mấy cũng chạy rồi.
Dương Hồng Hạnh lái xe đưa người tới bệnh viện, còn Giản Phàm bị Tùy Hâm và Quách Nguyên kéo đi, cảnh sát đánh người, chuyện này nghiêm trọng vô cùng.
Giản Phàm loạng choạng bị kéo đi, miệng vẫn chửi bới liên hồi, chàng trai hiền lành, thi thoảng nói đùa mới buông một câu nói tục, giờ như lưu manh đường phố, đủ thứ lời đường phố tuôn ra không ngớt.
Tiêu Thành Cương nhảy trên xe xuống, rối rít hỏi:” Này, làm sao thế, sao ngày cả Oa cả cũng còng rồi?”
Quách Nguyên chửi:” Đm, bị bệnh bò điên, không buộc nổi.”
Hai người nhét Giản Phàm vào khoang xe, Giản Phàm vẫn vùng vẫy, đá Quách Nguyên ngã nhào, xoay lại húc một phát Tùy Hâm dính người vào vách xe, Thành Cương chẳng giúp ai còn cười.
Đúng lúc này bộ đàm trong xe vang lên:” Xe số 4, xe số 4, đằng sau cách ba mươi mét, giống nghi phạm, lập tức kiểm tra.”
Ba người kia quảy lại, thấy một nữ nhân đang hốt hoảng bỏ đi, kệ Giản Phàm, Tiêu Thành Cương cấp sinh trí hô lớn:” Tạ Vãn Tình.”
Nữ nhân kia theo bản năng quảy đầu lại, tích tắc biết hỏng rồi, bỏ chạy lập tức, Tiêu thành Cương lao ra khỏi xe đuổi theo, Quách Nguyên rút còng, còng luôn chân Giản Phàm lại hô:” Tùy Hâm trông Giản Phàm, để cho tôi.”
Giản Phàm vẫn liên tục giãy dụa:” Quách Nguyên, thằng chó, thả tắo rằ, tắo chém chết
__y _ .99
mày ..”
Tiếng chửi bới bị nhấn chìm, từ đủ mọi phương hướng cói cảnh sát hú vang, bốn bề quát tháo bao vây, Tiêu Thành Cương nhanh chân đi trước, thấy cuối cùng có cơ hội lập công lớn, dốc sức đuổi. Nữ nhân kia chạy vào nhà vệ sinh, Quách Nguyên dừng lại, có vẻ không dám vào, còn Tiêu Thành Cương não rỗng chẳng nghĩ gì, trong nhà vệ sinh, tiếng thét nữ nhân vang lên liên hồi.
Chẳng bao lâu sau Tiêu Thành Cương còng nữ nhân tóc tai bù xù đi rằ, sau lưng mà mấy nữ nhân đi theo hùng hổ chửi bới, người dân ăn tối xong đi tản bộ nghe tiếng chửi cũng xúm vào, Tiêu Thành Cương quát:” Cảnh sát chấp hành công vụ, tránh rằ.”
Chẳng tác dụng gì với đám nữ nhân tức giận, may mà có Lương Vũ Vân, Tiểu Ngô ở đại đội hai cùng vài nữ cảnh sát kịp thời tới giải cứu.
Xe số bốn không đóng cửa cũng náo nhiệt hết sức, người dân vây quảnh xem náo nhiệt chỉ trỏ, Tùy Hâm vội hô:
“ Được rồi, mọi người giải tán đi, cảnh sát chấp hành công vụ, bắt được một tên trộm cạy khóa bẻ cửa thôi, có gì đâu mà xem.”
Người Trung Quốc nồi tiếng hiếu sự, nào đi dễ dàng thế, có điều lúc này Giản Phàm bị vài cái tát, lại còn bị còng, thực sự là giống trộm bị bắt.
Giản Phàm thấy người ta vây quảnh chửi:” Đcm mày, cút xéo, nhìn cái đéo gì, chơi chết mẹ chúng mày giờ.”
“ A, thằng này phạm tội còn láo.”
“ Đánh nó, hôm nọ nhà tôi bị mất trộm nói không chừng nó ra tắy.”
“ Đánh cho chừa cái thói trộm cắp, thanh niên sức dài vai rộng thế kia mà không học hành làm việc tử tế.”
Đám đông phẫn nộ nhặt đủ thứ gạch gỗ rác rưởi ném tới tấp, Tùy Hâm né không kịp luống cuống che chắn, đóng sầm cửa lại.
Cũng may là bắt được nghi phạm rồi, Hồ Lệ Quân thở phào, sau khi xác nhận thân phận, chỉ huy hai đội xe đưa về đội. Tới khi cô đến xe số bốn thì Giản Phàm vẫn nhìn ai cũng như có thâm thù đại hận, vừa giận lại vừa thương:
“ Đừng mở còng, mang về.”
Dọc đường đi Hồ Lệ Quân gọi điện liên tục, biết người bị đánh thương tích khá nặng, nhưng không nguy hiểm, đã đưa vào phòng cấp cứu.
Hai mươi phút sau Giản Phàm bị giam vào phòng thẩm vấn, Tần Cao Cong lệnh mệnh người Tiêu Thành Cương trông coi, rồi vội vàng bỏ đi xử lý hậu quả.
Lại thêm nửa tiếng nữa, chủ nhiệm Cao của văn phòng đại đội một nhận lệnh đi giải trình với giả đình người bị đánh, nhưng họ không chấp nhận, chửi bới một phen, chuyện bị đưa lên chi cục rồi truyền tới cục công an thành phố.
Lúc này đã là 18 giờ chiều, cả đại đội một dù tắn cả nhưng không ai về, ánh mắt lại thi thoảng nhìn về phía phòng thẩm vấn, bên trong đó không có chút động tĩnh nào nữa. Dương Hồng Hạnh nghe nói đối phương thân phận không nhỏ, mà đội trưởng không cho thả Giản Phàm, vậy chỉ có một cách giải thích, người ban đốc sát sắp tới, sợ run người, sao thoáng chốc chuyện lại thành thế này, tưởng chừng như giấc mộng.