Chương 076: Chợt tình giấc mộng. (4)
Sở Tú Nữ thực sự nổi giận rồi, đề phòng cẩn thận như thế, không ngờ có sơ hở quá lớn, Sở Tú Nữ sao không hiểu, đóng gói cơm hộp là công tác lao động tập trung, cần lượng lớn nhân lực. Nếu tuyển dụng đơn lẻ để bán ăn nhanh thì người tới ứng tuyển lác đác, tốn thời gian mới có đủ lực lượng cẩn thiết, tốn công sức, và tiền bạc nữa. Nhưng dựa nguồn nhân lực trực tiếp đông đúc sẵn có của Tân Thế Giới, chắc chắn là biện pháp mở rộng nhanh nhất.
Nên nhớ một nửa tầng 6 của Tân Thế Giới dùng làm nơi ăn ở của nhân viên, giờ không khác gì nuôi hộ cho Thực Thượng.
Lỗ lớn rồi, Sở Tú Nữ trừng mắt nhìn Trương Vân, lúc ở trên đường đi còn nghĩ là chuyện lặt vặt không đáng kể, giờ mới hiểu đã tới mức nghiêm trọng, ít nhất là cơ hội cực tốt để mấy phe phái làm khó mình, trước kia có thấy họ đoàn kết thống nhất như vậy đâu.
“ Tổng giám đốc, KTV 40 người, phòng thể dục 16 người, tạp vụ 12 người, bảo an 18 người, phục vụ đại sảnh 50 người, thêm vào 30 đầu bếp, 7 lái xe, 12 hậu cần Mỗi ngày thời gian công tác vừa vặn vào lúc chúng ta nhàn rỗi, làm hai ba tiếng, kiếm nhẹ nhàng 30 - 40 đồng, một tháng hơn 1000 rồi, bằng lương của chúng tắ, thậm chí có người xin nghỉ phép để đi bán cơm lưu động cho người ta ... Tôi tính quả, họ mỗi ngày cấp chúng ta 4000 hộp cơm, nhưng bản thân họ xuất hàng lên tới 20.000, tức là gấp hơn hai lần thời kỳ đỉnh cao của chúng tắ. Trừ đi các loại chi phí, cho dù mỗi xuất cơm về tấy y chỉ được 0.5 đồng chăng nữa, mỗi ngày lãi ròng đã là 1 vạn, một tháng 30 vạn, chưa nói tới cung cấp thịt ngâm ... Đem so ra lượng tiêu thụ tháng của chúng ta tăng trưởng 6 thành, chưa tới 50 vạn ... Khủng khiếp hơn nữa là họ không cần mặt bằng, chỉ cần dùng nhân thủ sẵn có của chúng ta là thoải mái mở rộng thị trường.”
Sở Hỉ Phong tính toán từng hào khiến người ngồi quảnh phải chấn kinh, một tháng kiếm được 30 vạn, đã thế ông ta còn bổ xung: “ Theo hợp đồng, khi lợi nhuận của chúng ta vượt quá 40 vạn, phải trả 20% cho họ coi như tiền bồi huấn, vậy là tháng này chúng ta phải trả hơn 2 vạn tiền lương.”
“ Còn cả đầu bếp nữa, tôi nghe nói bây giờ đầu bếp hai bên thân thiết lắm, bên này giúp bên kia, cơ bản không còn phân chia nhà nào với nhà nào nữa. Đầu bếp của chúng ta mà chỉ cần nghỉ ngơi hay nghỉ phép là chắc chắn chạy tới Phân Thủy Lĩnh ... Người ta trả công tà môn lắm, không phải theo tháng mà tính theo ngày.” Sở Vũ Phi cười nhạt đổ dầu vào lửa, bên mình chịu thiệt mà giọng điệu của hắn có phần hả hê hơn là căm tức:
Sở Tú Nữ mặt âm trầm, cả đời chưa bao giờ bị người ta chế nhạo thế này, cảm giác không khác gì tát thẳng mặt.
Sở Hi Phong thở dài rất giả dối:”Tổng giám đốc, giờ hơn 200 người của chúng ta tưng bừng làm việc cho họ, tôi hiểu rồi, họ bỏ lợi nhỏ, kiếm lợi lớn, người ta căn bản không coi chúng ta ra gì, chỉ nhắm vào địa điểm và nhân lực giá rẻ sẵn có thôi. Cô biết Cửu Đỉnh không, một công ty lớn như vậy, luôn tìm cách hợp tác với Thực Thượng mà người ta không thèm để ý đấy ... Bây giờ khác nào địa điểm của chúng tắ, người chúng tắ, nhưng kiếm tiền cho họ, mà chúng ta lại còn trả lương cho họ nữa, tôi sống chừng này rồi mới lần đầu thấy kinh doanh theo kiểu mất tiền oan thế này.”
Cả phòng tĩnh lặng, nhưng ánh mắt nhìn về tổng giám đốc mang ý cười, thì rõ ràng, hợp đồng này do tổng giám đốc tích cực đưa về giới thiệu mà.
Sắc mặt Sở Tú Nữ đang hết sức khó coi, đột nhiên cười khúc khích, ánh mắt sắc xảo nhìn quảnh một vòng, chỉ trích:” Tôi đã cho mọi người 10 ngày hoàn thiện hợp đồng, tổng hợp ý kiến của tất cả rồi, sao còn để sơ hở lớn như vậy? Làm ăn cái gì vậy hả, giờ xảy ra vấn đề rồi, nói đi, phải xử lý ra sao?”
Gánh nặng ném lại một cách bất ngờ, cả đám im luôn, né tránh ánh mắt tổng giám đốc, không ngờ cô tổng giám đốc non nớt lại ghê gớm như thế, nói tới giải quyết thì bọn họ chịu. Ai chẳng rõ lao động cơ bản tính lưu động cao, làm hai việc không thiếu, huống hồ làm thêm, ai mà hạn chế được, nếu dám hạn chế, tất nhiên gây bất mãn, giảm hiệu suất làm việc. Còn về đầu bếp, bồi dưỡng ra được đoàn thể khó khăn cỡ nào, ai dám đụng tới, dám đụng vào, họ vứt thìa bỏ đi, Thực Thượng đang mở rộng, thèm còn chả có. Giờ thì rõ vì sao họ sáng khoái nhận lời bồi huấn rồi, đi bồi huấn xong thành người của người tắ.
Còn vấn đề quản trọng nữa không ai nói, người ta không vi phạm bất kỳ điều khoản hợp đồng nào, cho nên xử lý thế nào, muốn xử lý chỉ có hủy hợp đồng, vậy tức là bồi thường 100 vạn, huống hồ Thực Thượng có bối cảnh công an, đến phó tổng Viên còn bị bắt, mình ngu gì đi chọc vào.
“ Giải tán, chuyện này tôi xử lý, giám đốc Hứa, giám đốc Trương, tới văn phòng tôi.” Sở Tú Nữ đợi hồi lâu không ai nói gì, đứng dậy bỏ lại một câu đi luôn, hai giám đốc được điểm danh vội chạy theo:
Số còn lại nhìn nhau, chẳng có vẻ gì là lo lắng, tựa hồ ... Tựa hồ còn có chút hả hê đắc ý, dù sao coi như cũng gây khó dễ cho cô đại tiểu thư tự nhiên nhảy từ nước ngoài về trèo lên đầu lên cổ họ này, kỳ thực không hoàn toàn nhắm vào cá nhân Sở Tú Nữ, trừ tổng giám đốc cũ nằm trong bệnh viện, giờ ai ngồi vào vị trí này cũng bị làm khó tương tự thôi.
“ Nói đi, chuyện này rốt cuộc xảy ra thế nào, chú Hứa, tôi nhờ ngày 6 tháng 5 mới bắt đầu mà, khi tôi ở nhà không có gì cả, vì sao tôi đi mười mấy ngày thôi mà chuyện đã thay đổi hết cả thế này?”
Sở Tú Nữ ngồi ở ghế tổng giám đốc, đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tấy trắng, đang chăm chú lật xem bản photo tài liệu. Trên chiếc mũi cao là cặp kính gọng vàng, mái tóc đuôi sam đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt cô chăm chú, trán hơi nhăn lại ra chiều không hài lòng, đó là bản photo hợp đồng, vừa xem vừa nói với Hứa Nhạc Sơn. Con người đều thế, chưa chắc ghen tỵ người ta kiếm được bao tiền, nhưng nếu là dùng thứ của mình mà kiếm tiền, không khác nào bị bán còn đếm tiền họ à? Ai mà chịu nổi.
Ít nhất thì Sở Tú Nữ không chịu nổi, mày nhíu chặt, thi thoảng lại vén mái tóc trước trán, niềm vui khi vừa xuống máy bay không còn chút nào nữa.
Hứa Nhạc Sơm nơm nớp lo sợ giải thích:” Tổng giám đốc, cậu ta lừa hết tất cả, khi chúng tôi tỉnh ra thì chưa được vài ngày mà chuyện đã rồi ... Mới đầu tôi cho rằng, dùng mấy phục vụ viên của chúng ta giúp đỡ thôi, đến khi phục vụ viên đều tình nguyện chạy vào sân sau thì tôi nhận ra không ổn, té ra họ đều đi kiếm thêm. Vài ngày sau tôi tới Phân Thủy Lĩnh tìm Giản Phàm mới phát hiện nơi đó mới chiếm phần lớn ... Sợ tổng giám đốc lo lắng, nên cùng Tiểu Vân thương lượng, đợi cô về hẵng nói.”
Trương Vân cẩn thận đưa ghi chép hội nghị cho tổng giáp đốc, ở trong công ty, đồng lòng với tổng giám đốc chỉ có cô gái do Sở Tú Nữ một tấy đề bạt lên này và Hứa Nhạc Sơn thật thà, người không bên nào đụng vào nổi. Hứa Nhạc Sơn ngầm ra hiệu Trương Vân khuyên nhủ, cô không dám, khẽ lắc đầu không nói.