Hắc Oa

Chương 091: Cảnh sát nhân dân. (1)

Chương 091: Cảnh sát nhân dân. (1)

Cơn mưa nặng hạt làm mọi thứ trước mắt trở nên nhập nhòe, xe chậm rãi đi trong cơn mưa tầm tã, đường phố không vì cơn mưa mà vắng vẻ hơn, chỉ có những ánh đèn muôn màu bị nước mưa làm nhòe đi, tựa hồ biến thành thế giới khác.
Tằng Nam hết sức thoải co chân tháo giày ướt, khoanh chân ngồi trên ghế, bật nhạc lên đung đưa hưởng thụ, thi thoảng đưa mắt nhìn Giản Phàm nghiêm túc lái xe. Từ khóe miệng, ánh mắt cô đều mang nụ cười, thầm kêu may mắn mình nghĩ ra cách này mới thành. Muốn thu hút sự chú ý của một nam nhân, hoặc là giả vờ thanh thuần, hoặc làm nũng, hoặc khiêu khích, hoặc dụ dỗ .,. Chiêu số vô vàn, tùy từng đối tượng mà phải dùng cách khác nhau, nhưng bất kể lúc nào, tuyệt chiêu luôn là giả vờ đáng thương, khơi lên bản năng che chở của nam nhân.
Vừa đi tới đường Tân Hà thì có một hàng xe cảnh sát hú còi phóng quả, Giản Phàm giật mình, mười mấy chiếc, còn có cả xe chở quân của đặc cảnh, lầm bẩm: “ Hình như có chuyện lớn rồi.”
“ Sao thế? “ Tằng Nam từ trong tưởng tượng tỉnh lại, nhổm người lên hỏi:
“ Cô xem kìa, chiếc xe kia là của trung đội đặc cảnh, thế trận này cả năm chưa thấy được một lần. “ Giản Phàm chỉ phía trước, nhất định có chuyện lớn xảy rằ:
Đối với chuyện này Tằng Nam không biết phải tỏ thái độ thế nào, đang nhìn thì di động trên bảng điểu khiển của Gian Phàm lóe sáng rung rung, có tin nhắn, Giản Phàm vừa xem một cái, sắc mặt thay đổi. Tằng Nam khẩn trương hỏi: “ Sao thế?”
“ Tập hợp khẩn cấp, tôi không lừa cô đâu. “ Giản Phàm đưa di động tới trước mặt Tằng Nam:
Tưởng Tằng Nam sẽ thất vọng, không ngờ cô lại nhanh nhẹn đeo túi xách lên vai, hành động dứt khoát, chỉ bên đường: “ Dừng ở chỗ đó, tôi xuống xe, anh đi nhanh lên.”
Giản Phàm ngại ngùng nói: “ Xin lỗi, hôm khác tôi mời cô.”
“ Không sao cả, kỳ thực tôi đang muốn ăn cơm. Nói với anh một câu ... Ừm, anh đang nghe chứ? “ Tằng Nam khẽ hỏi, tới khi xuống xe mở cửa rồi mới nói: “ Tối hôm đó tôi không trách anh vì anh bỏ tôi lại quảng trường Trung Tây, có điều tôi giận vì anh hiểu lầm quản hệ giữa tôi và Lý Uy, giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ, ông ấy và cha tôi là đồng nghiệp kiêm chiến hữu.”
“ Vậy cha cô là ... “ Giản Phàm nhìn ánh mắt có vài phần thương tâm của Tằng Nam, thoáng có cảm giác không lành:
Có điều thương tâm chỉ trong khoảnh khắc, tiếp đó Tằng Nam nở nụ cười đầy vui vẻ hạnh phúc:” Cha tôi là cảnh sát, ông ấy hi sinh vì nhiệm vụ. Lý Uy vì áy náy với đồng đội cũ nên mới coi tôi như con gái, nhưng cha tôi chỉ có một, không ai có thể thay thế ông ấy, còn ông ấy kém cha tôi xâ lắm, nên tôi gọi chú cũng miễn cưỡng.”
Thì ra là vậy, Giản Phàm ngồi thẳng dậy kính lễ: “ Tôi đúng là hiểu lầm cô, trịnh trọng xin lỗi con gái của tiền bối, Tằng Nam, tôi xin lỗi.”
“ Không sao, đi đi, làm nhiệm vụ nhớ giữ an toàn nhé, về rồi mời tôi cũng không muộn. “ Tằng Nam nói xong xoay người nhảy xuống xe chạy tới chỗ tránh mưa rồi vẫy tấy với Giản Phàm:
Chỉ tích tắc đó không chỉ khoảng cách giữa hai người bị xóa bỏ, thiện cảm của Giản Phàm với Tằng Nam tăng lên rất nhiều, cô gái này rất hiểu chuyện. Giản Phàm hú còi lái xe đi, quả gương chiếu hậu vẫn nhìn Tằng Nam đứng trong mưa vẫy tắy, cô đơn lẻ loi, thực sự khiến y có chút thương hại.
Thở mạnh một hơi thu lại tình cảm, đạp hết ga phóng về đội.
Mưa như có người vốc nước ném xuống mặt đất, nước chảy thành thác từ trên nóc xe xuống, nóc xe kêu đồm độm ù cả tắi, mặt đường đã có nhiều chỗ tụ nước, ngập tới nửa bánh xe. Người trong xe lòng như lửa đốt, một khi phát ra mệnh lệnh tập hợp khẩn cấp không phải có vụ án khẩn thì là có sự kiện đột phát, khả năng là tù vượt ngục, khả năng là ứng phó với cướp đột kích, lần đầu tiên ngặp mệnh lệnh này, Giải Phàm có chút hoảng.
Khi xe đi tới cửa ngõ đen xì thì đã đỗ đầy hai mươi mấy cái xe cảnh sát đủ mọi thể loại trong đội, còi cảnh sát chưa tắt đã xuống xe chạy vào đội, Giản Phàm vừa chạy được hai bước thì nhớ ra dưới ghế ngồi dấu tiền, không kịp suy nghĩ quảy lại, quảy lại lấy, nếu như tình huống khẩn cấp tập trung điều phối xe thì thứ này bị phát hiện sẽ gây phiền toái to. Giản Phàm trực tiếp kẹp vào nách về đội, sân lớn tối om om, văn phòng hành lang thì sáng trưng, năm sáu chục người đã tập hợp, có người nhận ra Giản Phàm hô: “ Giản Phàm, kiểm tra vũ khí, thu giữ toàn bộ.”
Là Sử Tĩnh Viện, Giản Phàm hô lớn đáp: “ Tôi lấy vũ khí, tới ngay.”
Nói rồi chân không ngừng bước chạy lên tầng hai, nhanh chóng mở phòng, rối rít nhét tiền xuống dưới gầm giường, rầm một cái đóng cửa lại rồi mới chạy tới kho vũ khí, khi mở cửa đã có mấy đồng đội thực địa đợi ở cửa tấy cầm vũ khí chuẩn bị nộp lên.
Thở hồng hộc vuốt nước trên trán, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, tim vẫn đập thình thịch sợ có người phát hiện ra việc làm của mình, may, hôm nay quá loạn không ai chú ý.
10 vạn đấy, số tiền này Giản Phàm có thể nhận mà chẳng phải áy náy gì, nhưng nếu để bị phát hiện y cũng chẳng thể giải thích nguồn gốc của nó, lúc đó thì rắc rối to.
Nhưng bây giờ xem ra còn rắc rối to hơn nữa.
Nhìn đồng đội nộp súng kỳ tên, Giản Phàm không khỏi khẩn trương hỏi: “ Chuyện gì thế, tập hợp khẩn cấp sao lại còn nộp vũ khí?”
Người bị hỏi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tình huống bình thường thì đáng lẽ lúc này phải phân phát vũ khí mới đúng. Những người đã hết giờ về nhà hoặc là đang chấp hành nhiệm vụ đều tới giao nộp vũ khí, không lâu sau thì Trần Thập Toàn cũng đội mưa tới, hai người cùng nhau làm việc.
Súng vừa mới vào kho thì nghe thấy tiếng hú còi ở trong sân, Giản Phàm thò đầu ra nhìn thấy thấy xe vận tải vũ trang thuộc phân cục duy trì an ninh. Xe vừa mới dừng thì có một cảnh sát cao lớn hơn người thường cả cái đầu khoác áo mưa nhảy xuống, khỏi nhìn cũng biết là đội trưởng Tần rồi.
Nhiệm vụ tới, Giản Phàm vội vàng ra cửa dựng lỗ tai lên nghe, dù sao thì nhiệm vụ thực địa thường không tới lượt mình nên không chạy xuống nữa.
Tiếp đó nghe thấy đội trưởng lấy sức hô:” Các đồng chí, không phải cảnh báo an ninh mà là lũ lụt, nhiều này mưa lớn khiến mực nước sông Biên Sơn tăng vọt, uy hiếp đập nước Phần Hà, đã có mấy trăm quần chúng bị nước lũ vây khốn ở Phụng Điều, bộ đội và vũ cảnh đã tới hiện trường. Vừa mới nhận được lệnh động viên khẩn cấp trên cục, yêu cầu phân đội, đồn công an, đại đội điều động toàn bộ cảnh sát có thể điều động lên tuyến đầu, mọi người nói, chúng ta có đi không?”
Hơn năm mươi người bất kể nam nữ đều hô : “ Đi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất