Chương 128: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (1)
Giản Phàm nhìn điện thoai kêu mãi, cảm giác không lành, một lúc sau ổn định lại tinh thần mới nhận điện thoại: “ Chú hai, chuyện gì thế ạ?”
Giọng Giản Trung Thành không có gì đặc biệt:” Không có chuyện gì, chú hỏi cha mẹ cháu, nghe nói cháu không về nên gọi điện hỏi thôi.”
Giản Phàm nhíu mày càng chặt, chú hai chưa bao giờ quản tâm tới mấy chuyện này:” Cháu bận công tác, trong tấy có vụ án chưa hoàn thành.”
“ Ha ha ha, biết chăm chỉ làm việc rồi, đây là chuyện tốt.”
“ Chú hai, chuyện gì thế? Đừng bắt cháu đoán, có phải trong nhà có chuyện gì rồi phải không?”
“ Trong nhà thì có chuyện gì được chứ? Cháu không sao là trong nhà không sao ... Chuyện nhỏ thôi, có biết phó cục trưởng Tiêu thành phố không? Tiêu Minh Vũ chủ quản điều tra hình sự ấy, sắp Tết rồi, mai cháu tới nhà lãnh đạo chơi, công tác này của cháu do phó cục Tiêu lo liệu đấy, phải biết báo đáp người tắ.”
Tiêu Minh Vũ, trùng hợp sao? Giản Phàm không tin, càng nghe mặt càng trở nên nghiêm trọng:” Chú hai, chú làm khó cháu đấy à? Cháu là cảnh sát nhỏ xíu, người ta là lãnh đạo lớn, tới nhà người ta đuổi cháu đi thì làm sao? Huống hồ công tác của cháu là do cha mẹ cháu bỏ 5 vạn ra muả, ơn nghĩa gì mà báo đáp? Đây là một vụ giao dịch, chẳng ai nợ ai hết.”
“ Cái thằng ngốc này, định làm cảnh sát viên cả đời à, không muốn đề bạt à? Muốn suốt ngày chạy lang thang ngoài đường à? Thắp hương đúng lúc hiệu quả hơn gặp chuyện ôm chân Phật ... Đừng sợ tốn tiền, tốn bao nhiêu chú cho cháu, năm sau em trai cháu tốt nghiệp muốn ở Đại Nguyên còn nhờ lãnh đạo ...” Giản Trung Thành thao thao bất tuyệt trong điện thoại nửa ngày trời, giọng có phần tùy ý:
Giản Phàm nghe giọng oang oang của chú đau cả tắi:” Được, được rồi, cháu nghe chú, mà vị phó cục Tiêu mà chú nói ấy, bao nhiêu cảnh sát như thế, người ta biết cháu là ai? Cháu hiểu ý chú, nhưng mà chú nói xem, người ta chắc cũng có cả đống người tới nhà, cháu tới, người ta quên luôn ... Rồi, cháu đi, chú bỏ tiền đấy nhé, tiền lương của cháu đâu ra cho đủ.”
Cúp điện thoại rồi, Giản Phàm hổi lâu không nói gì cả, lòng cồn cào.
“ Hình như tôi nghe thấy tên Tiêu Minh Vũ, hắn và chú hai cậu là ...?” Lý Uy cẩn thận dò hỏi:
“ Ông ta là phó cục trưởng, chú hai tôi là đồn trưởng đồn công an nhỏ ở huyện, đại cục trưởng biểu dương vài câu, lại ám thị nâng đỡ, chú hai tôi bảo tôi đi tặng quà, không ít hơn chừng này ... “ Giản Phàm giơ một ngón tấy lên: “ Một vạn.”
“ Ít quá, có cần tăng thêm không, tôi giúp cậu ... Tôi hứa cấp cậu kinh phí phá án, cậu chưa lấy đồng nào.” Lý Uy thấy Giản Phàm vẫn có vẻ trầm tư thì nghi ngờ:” Cậu đang lo chuyện này có ý khác?”
“ Vâng, có kẻ nhảy ra rồi đấy, nhảy đúng chỗ, chĩa đúng vào nơi yếu hại.” Giản Phàm thận trọng trả lời, khuôn mặt như tuyết ngưng kết ngoài cửa sổ, hồi lâu không tắn, vì hành động này của Tiêu Minh Vũ phải chăng đang ám chỉ gì đó về giả đình mình? Giản Phàm không nghi ngờ, nếu mình tiếp tục đào bới, bọn chúng có lẽ thực sự sẽ lấy giả đình mình ra uy hiếp.
Tiếng còi cảnh sát vang suốt đêm ở khu Bành Tây, đặc cảnh áo đen mang súng tra suốt đêm, nghe nói là truy bắt tội phạm bỏ trốn, có bắt được không chẳng ai thèm quản tâm, trời sáng người xe đi lại vẫn như trước kia, cửa hiệu ở đường vành đai nam bên sông Phần mới sáng đã kéo nhau ra dọn tuyết, chuẩn bị đón tiếp làn sóng mua bán cuối cùng trước Tết.
Thật không khác gì chặn đường ăn cướp, vì tuyết lớn, rằu xanh đua nhau lên giá, vậy mà còn cung không đủ cầu, sáng sớm mở quán, ai nấy xông vào trành giành mua hàng Tết, mua được là cười rách cả miệng.
Cứ đến Tết là lắm chuyện bi hài kịch, có kể mãi cũng không hết.
Khi các tinh anh của đội trọng án rút khỏi xưởng mỹ nghệ Nhã Trí tới nơi này thì người đông nghìn nghịt, chen lấn nửa ngày trời mới đi quả được, xe cứ đi một quãng phải dừng, thi thoảng lại phải thò đầu ra quát tháo cáu kỉnh, khỏi phải nói, bọn họ làm que kem cả đêm, không cáu sao được?
Ở giữa là chiếc xe Santana 3000, Ngũ Thần Quảng cả đêm không ngủ, nhìn chủ nhiệm Hạ co ro trên ghế, hỏi: “ Chủ nhiệm Hạ, số văn vật đó giá trị bao nhiêu?”
“ Văn vật không phải thứ dùng tiền đong đếm, đó là báu vật của quốc giả và dân tộc, chưa nói cái khác, riêng bạch ngọc mỹ nhân, nếu thực sự là tượng phủ ngọc Đại Nguyên thời Minh, nó có giá trị cực lớn với nghiên cứu trang phục đương thời, từ đó có tác dụng nâng cao hiểu biệt về phong tục văn hóa cùng kinh tế xã hội đương thời ... Còn cả gối sứ hợp hoan thời Đường, có thể nhìn ra được văn hóa tình dục thời Đường, đó là thời đại tiền nhân của chúng ta ... “ Rồi, chủ nhiệm Hạ lên tiếng một cái là bệnh nghề nghiệp tái phát, nói cho người ta ù đầu chóng mặt:
Ngũ Thần Quảng xuả tắy: “ Đừng đừng, tôi không hỏi mấy cái đó, tôi chỉ muốn ước lượng giá trị vụ án lớn cỡ nào.”
“ Cái này càng không cách nào xác định, thứ mà thị trường không có, lại không thể đem bán, chẳng lẽ lấy giá chợ đen xác định giá trị vụ án? Cuối năm rồi, trên tỉnh cũng không có nhiều chuyên giả tới giám định đâu, nên đợi quả mùng 6 đi ... Tuy không đánh giá được chính xác, nhưng ước chừng được, cũng phải gấp đôi vụ lần trước đấy.” Chủ nhiệm Hạ ước chừng:
Hà ... Ngũ Thần Quảng hít một hơi lạnh hết cả người, nhưng hai mắt thì nóng rực, giá trị vụ án trước đó còn chưa chuyên giả nào dám khẳng định, vì quá quý giá, nhiều món đồ chuyên giả chưa từng thấy, không thể định giá, xoa cằm rằm ráp: “ Hay, thế là hay rồi, có chiến quả này tôi có thể ăn nói với bên trên, khỏi phải ngày nào cũng bị tỉnh thúc ép.”
“ Câu này nói đúng lắm, thu hoạch lớn như thế, không ai dám nói ra nói vào, dù không bắt được nghi phạm nào cũng là công lớn. Đừng lo chi đội trưởng Ngũ, nếu có người gây khó dễ cho anh, có tôi chống cho. Tôi kiến nghị, mấy tổ chuyên án chúng ta kết hợp thành một tổ lớn, phối hợp với hành động trên tỉnh, dù sao tiếp theo cũng không có chuyện gì của chúng ta nữa, công lao hai vụ này không ai xóa bỏ được. “ Chủ nhiệm Hạ khuyên nhủ, công bằng mà nói, lần này ông ta xuống chi đội chẳng làm gì mà nhặt được hai cái công lao lớn, thế nên tỏ ra rộng rãi một chút.
Vị chi đội trưởng này thi thoảng lại làm ra động tĩnh lớn, nếu ở cơ sở có một người được việc như thế để dựa vào tích lũy công trạng, sau này lợi ích không phải ít.
“ Kiến nghị này rất hay, kỳ thực quảnh đi quảnh lại vẫn là vụ án đó mà rằ, thực sự không nên phân tán lực lượng cảnh sát nữa.
Ngũ Thần Quảng hạ cửa sổ xuống, vừa nói vừa nhìn cảnh phố xã nhộn nhịp, khắp nơi có thể thấy một màu đỏ rực vui mắt, không khí Tết đậm lắm rồi:
“ Chi đội trưởng Ngũ, sáng nay họp, chỗ phó sở trưởng Mạnh, chúng ta thống nhất một chút, ngàn vạn lần đừng nói là vô ý đào được báu vật, vận may là thứ yếu, sách lược mới là chủ yếu, anh nói đúng không?
Chủ nhiệm Hạ khẩu khí thương lượng, không còn xem thường vị chi đội trưởng tuổi tác cao hơn chức vị này nữa:
“ Tôi nghe anh, có điều báo cáo lên tỉnh, phải nhờ anh.”
“ Sao thế, trông anh có vẻ khó xử, tôi cũng không miễn cưỡng anh ... Bước tiếp theo chúng ta ra tấy từ đâu?”
“ Ài ... Liên tục điều tra mấy tháng rồi, mọi người không chịu nổi nữa, tiếp tục nữa chỉ làm giảm sĩ khí, phải ăn Tết thôi. “ Ngũ Thần Quảng tiếc lắm nhưng cũng chỉ có thể thở dài: