Chương 129: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (2)
Cái vụ án này lúc khó khăn thì chẳng thấy ai, khi có chút đột phá là ào ào nhào tới chia phần, đây là vòng tròn ác tính mà không vụ án nào thoát được. Bên đặc cảnh thì lùng sục khắp thành phố muốn nhanh tấy bắt được nghi phạm trước lấy công đầu, bên văn vật càng là miếng bánh béo bở. Chủ nhiệm Hạ này muốn tranh thủ mở rộng chiến quả, tương lai trong báo cáo tổng kết thế' nào cũng có một câu "dưới sự hiệp trợ của chi đội, sở công an tình đã phá được vụ án 1226", chẳng giúp được gì thậm chí còn gây rối, nhưng vội vàng dát vàng lên mặt, chỉ lo lỡ mất cơ hội. Còn nhưng hình cảnh cơ sở đang gian khổ truy tung, đấu tranh trong nguy hiểm, vụ án là nhờ họ mà phá được, tới cuối cùng, chẳng ai nhớ bọn họ.
Nghĩ rất lâu Ngũ Thần Quảng cắn răng hạ lệnh giải trừ phong tỏa, cho về nhà nghỉ Tết ba ngày.
Đội trọng án, tiếng bước chân vang vọng hành lang, Hồ Lệ Quân dẫn một đám nhân mã tới phòng Giản Phàm.
Ở chi đội có chỗ nghỉ ngơi cho cảnh sát, những nhân viên thực địa sợ có nhiệm vụ đột xuất, cho nên ngủ không ngon, mới sáng sớm Hồ Lệ Quân đi khắp nơi tìm Giản Phàm, nghe Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt thẩm vấn cả đêm mới biết, Giản Phàm không ngủ chút nào, trực ở văn phòng.
Cửa khép hờ, gõ cửa không đợi trả lời, Hồ Lệ Quân đi vào, người vùi đầu sau đống hồ sơ ngẩng lên, rồi lại cúi xuống.
Là Giản Phàm, Hồ Lệ Quân nhìn mà đau lòng, tóc dài ra rồi, cằm lún phún râu, mặt xạm đi không ít, má hóp vào, hai mắt thâm quầng, lại còn có mùi khói thuốc, nhìn trên bàn đúng là có bao thuốc lá, đi tới mở cửa sổ rằ, đám Tiêu Thanh Cương, Quách Nguyên vào sau, mặt hí hửng định nói gì thì Giản Phàm "suỵt" một tiếng, ý bảo đừng ai lên tiếng.
“ Cả đêm quả tôi không rời khỏi văn phòng này, cũng không nhận điện thoại, nhưng mọi người định nói gì tôi đều biết, chị tin không? Chị Hồ? “ Giản Phàm đứng dậy vặn mình, chẳng nhớ mình ngồi bao lâu nữa, mắt rằn rát, vô cùng khó chịu:
-“Nhìn cái mặt của họ, tôi cũng đoán rằ. “ Hồ Lệ Quân cười nói, hai tên kia mặt quá dễ đoán:
“ Không, còn có chuyện khác nữa.”
“ Được, cậu đoán đi ... “ Hồ Lệ Quân hứng trí nhìn Giản Phàm, mấy người kia không nói gì, xem ra hôm nay có tâm trạng để mà cười đùa rồi:
“ Tôi đoán điều thứ nhất, hôm quả gác ở xưởng mỹ nghệ làm que kem cả một đêm không có thu hoạch, nghi phạm Tề Kiến Quốc lại thành nghi phạm độc lập rồi, không có bất kỳ dấu hiệu nào đồng lõa não với nghi phạm khác phải không? “ Giản Phàm ngáp một cái, lạ thật, trước kia ghét nhất phải suy nghĩ, bây giờ động não lại thành thứ giải trí với Giản Phàm, gần như si mê cảm giác suy đoán ra mọi thứ này:
“ Chuẩn xác, vừa rút về, vài người bị cảm, may mà anh kéo mọi người đi, nên không bị. “ Tiêu Thành Cương hả hê lắm, thằng này tưởng chừng cả thế giới gặp họa mới là niềm vui lớn nhất:
Trương Kiệt xoa xoa tấy thách thức: “ Đoán nữa xem.”
“ Vậy đoán chuyện nữa, giờ tôi chưa biết kế quả thẩm vấn Trịnh Thành Thắng, cùng lắm thì hắn biết chút chuyện thối nát của Lý tắm Trụ, Đồng Cô Sơn, khiến tội danh hai tên đó càng chắc hơn. Hoặc biết chút chuyện về Tề Thụ Dân, song chỉ là nghe đồn thổi thôi, đúng không? “ Giản Phàm đắc ý nhìn mấy tên ngốc trước mắt, lại quảy sang nháy mắt với Hồ Lệ Quân:
Hồ Lệ Quân bị ánh mắt không đàng hoàng đó làm hơi chột dạ, sợ ba người kia nhìn cả cái gì, vội nghiêm túc hỏi: “ Ai đã xem kết quả rồi?
“ Tôi! “ Trương Kiệt giơ tấy lên: “ Vừa mới xem xong, đúng như Giản Phàm nói, hắn chỉ biết hai vụ án giết người cướp của, một Lý tắm Trụ làm ở Vân Thành, một là do Lý tắm Trụ và Đồng Cô Sơn hợp tác với nhau, vai trò tên này giống Tôn Trọng Văn, phụ trách dụ dỗ đại hộ phương nam tới Đại Nguyên mua đồ cổ, nếu không ăn chắc thì mua bán bình thường, nếu ăn được thì gây án. Khẳng định là còn chuyện khác, nhưng không chịu nói, đoán chừng là đợi ai xui xẻo rồi mới đạp thêm vài phát.”
“ Oa ca, sao anh biết, anh nghe trộm à? “ Tiêu Thành Cương không tin lắm, Oa cả nhất định nghe ngóng được ở đâu rồi:
“ Đơn giản, Trịnh Thành Thắng không thể biết nhiều chuyện quản trọng, nếu không sớm chung số phận với Tiết Kiến Đình rồi, làm gì tới lượt chúng ta thẩm vấn.”
“ Đúng, Trịnh Thành Thắng tuy quen biết Tề Kiến Quốc, chỉ biết rằng ở Bình Tây có căn cứ ẩn nấp, không biết đó là trạm trung chuyển cổ vật.” Trương Kiệt lại phải xác nhận:
“ Oa, tu thành tiên rồi, Giản Phàm, làm sao cậu thông minh lên được thế?
Quách Nguyên mặt tròn mắt dẹt:
“ Con người tôi ngoài đẹp trai, trong thông tuệ, nếu không sao thành người đứng đầu các anh được? Phải không chị Hồ?”
Không biết vì sao hôm nay Giản Phàm lại vui vẻ như thế, còn trêu mình nữa, Hồ Lệ Quân lườm một cái cảnh cáo, có điều dù sao thì nhìn vui vẻ cũng tốt hơn suốt ngày sầu khổ, cũng góp vui: “ Còn chuyện quản trọng nhất, cậu đoán xem.”
“ Khụ khụ ... “ Giản Phàm ho vài tiếng, gõ gõ cái cốc rỗng, Tiêu Thành Cương vờ nhìn đi chỗ khác không biết, Quách Nguyên nhanh tấy đẩy Trương Kiệt lên, Trương Kiệt đành hầm hực đi rót nước cho lãnh đạo, Giản Phàm vừa uống vừa nói: “ Đoán ra chúng ta được ăn Tết rồi, cái này chẳng phải bản lĩnh gì, tôi đoán sắp giải trừ mệnh lệnh phong tỏa, tất cả về nhà ăn Tết. Tôi đoán vụ án này lá rụng về cội, cội ở đâu? Trên tỉnh! Trọng điểm là truy bắt Đồng Cô Sơn và Lý tắm Trụ, chuyện này chi đội khó làm được. Các đồng chí, chúng ta đã một trận thành danh, tương lai mọi người tới các đội làm trụ cột, còn lại chỉ đợi luận công ban thưởng thôi? Đúng không?”
Nói một loạt suy đoán, gấp hồ sơ lại, xem ra suốt cả đêm Giản Phàm lại xem vụ án lần nữa, nói cho cả đám hoang mang nhìn nhau, đúng là được nghỉ rồi, về nhà ba ngày ăn Tết với giả đình, nên ai nấy mới vui thành như thế. Không ngờ Giản Phàm còn nói luôn cả chuyện sau Tết, cái này bọn họ thậm chí chưa biết gì, thế này thực sự quá cả thần tiên, làm ai nấy cảm giác hơi hoang đường.
Chỉ Hồ Lệ Quân mẫn cảm nhận ra giọng điệu Giản Phàm không ổn: “ Đúng thì đúng, nhưng sao cậu không vui.”
“ Có gì mà không vui, tiểu đội của chúng ta chỉ phá được án nhỏ, còn án lớn thì phải do tỉnh làm .. Tương lai cho anh cái giấy khen bố thí là may mắn rồi, thân phận sâu kiến thì nên biết đủ đi. Được rồi, chuẩn bị về nhà, năm sau gặp lại.” Giản Phàm đứng dậy:
“ Anh đi đâu? “ Tiêu Thành Cương giữ lại:
“ Đi rửa mặt, đánh răng, cạo râu rồi làm tóc ... Không ai được quấy nhiếu tôi, đặc biệt là Trương Kiệt ... Bái bai, năm sau gặp lại. “ Giản Phàm làm động tác tạm biệt nữ tính rồi biến mất:
Trương Kiệt hồ nghi: “ Chị Hồ, cậu ta làm sao thế có bệnh à?
“ Có hơi chút quái dị, nhưng mà nói có lý lắm.
“ Quách Nguyên gật gù:
“ Chả làm sao cả, trước kia không bình thường, đây mới là Oa cả bình thường đấy, tính anh ấy là thế mà, mọi người, giải tán thôi, hôm nay tôi phải nghĩ cách về nhà, năm sau gặp lại ... Xe giao lại mất rồi, bất tiện thật “ Tiêu Thành Cương phổi bò nói một câu rồi cũng vẫy tấy chạy mất:
Chuyện đầu tiên cũng là chuyện duy nhất, đó là về nhà, nếu như trước khi về nhà làm chuyện gì thì là : Tắm rửa.
Mấy người Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Trương Kiệt giống nhau, ồn ào đưa mấy đồng chí già về nhà, rồi lại nhiệt tình giúp đám Lương Vũ Vân thu doạn thiết bị điện tử, tổ chuyên án tụ tập hơn hai tháng, lệnh vừa ban bố một cái liền tắn đàn xẻ nghé.