Chương 159: Mất bò mới lo làm chuồng. (2)
Cái chuông lớn của Chung Cổ lâu gõ vang, đúng 9 giờ.
Cơn mưa nhỏ liên miên buổi sáng không ngăn được không khí ngày lễ tưng bừng lan tỏa khắp nơi, lễ hội công viên ở công viên Phần Hà, diếu hành ở quảng trường Trung Tây, còn đủ hoạt động khuyến mái ở các trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng biến Đại Nguyên thành viển hoa rực rỡ.
Ngoài đám đông huyên náo có hai mẹ con, người mẹ tinh thần quắc thước, con xinh đẹp nhưng mặt mày hơi chút u ám. Vốn là con đưa mẹ đi chơi, có điều thấy con gái lòng dạ để đâu đâu, e là tình hình đảo ngược lại, thi thoảng thấy con gái ngẩn người, người mẹ khẽ vuốt tóc con gái hỏi nhỏ: “ Hạnh Nhi, nhớ cậu ấy à?”
“ Cái gì chứ, mẹ thật là ... “ Dương Hồng Hạnh bị nói trúng tâm sự không khó đoán, dỗi nói một câu:
“ Đừng nghĩ mẹ già lẩn thẩn, Giản Phàm có chuyện sao không nói với mẹ? “ Bà Đinh nhẹ nhàng trách:
Dương Hồng Hạnh bực bội thầm mắng có cái miệng rộng của Lương Vũ Vân, đừng mong giữ được bí mật gì, ứng phó quả loa: “ Không sao đâu mẹ, Vũ Vân nói linh tinh cái gì mẹ đừng tin.”
“ Nó nói với mẹ hết rồi, nói Giản Phàm là đứa lăng nhăng, hôm nay yêu người này, mai yêu người khác, Vũ Vân có ý tốt, sợ con bị thiệt thòi thôi, đừng trách nó. “ Bà Đinh khẽ thở dài, có vẻ như không quá để ý chuyện con rể mình không chuyên nhất, hoặc không tin Lương Vũ Vân:
“ Mẹ, nếu anh ấy thực sự như thế, con, con ...” Dương Hồng Hạnh ấp úng mãi không nói ra được:
Nữ nhân trong lúc yêu đương say đắm đều mong ước bước lên tấm thảm đỏ, nhưng khi tấm thảm đó trải ra trước mặt luôn có chút đắn đo lo ngại, sợ trước sợ sau, có thể nói đây là hội chứng tiền hôn nhân. Huống hồ Giản Phàm xảy ra chuyện, lại có Lương Vũ Vân ở bên nói ra nói vào, mấy cô gái khác tuy không nói, nhưng thái độ cũng không ủng hồ, làm Dương Hồng Hạnh không khỏi dao động.
Bà Đinh thương hại nhìn con gái, trải quả tai họa ngày đó, con gái không còn giống vài năm trước được nuông chiều thành điêu ngoa kiêu ngạo nữa, gánh nặng cuộc sống đè lên vài dần trưởng thành, sinh ra trong giả đình tắn vỡ là bất hạnh, nhưng vượt quả được bất hạnh đó là chuyện may mắn, đột nhiên nhìn xâ xăm lẩm bẩm: “ Năm xưa mẹ không nên đuổi cha con ra khỏi cửa, không nên ầm ĩ xung đột như vậy, nói không chừng cha con đã đi vào bước đường này ...”
Hai mẹ con đứng ngoài đám đông tưng bừng, cảnh tượng trước mắt như không liên quản, Dương Hồng Hạnh không hiểu sao mẹ lại nhắc tới chuyện cũ, hơi vùng vằng: “ Mẹ ... đừng nói chuyện ấy nữa.”
“ Được, được, mẹ không nói. “ Sự kiện năm xưa tác động tới con gái còn lớn hơn mình, Bà Đinh ôm vai con gái, giọng yêu thương: “ Con thích cậu ấy không?”
Dương Hồng Hạnh gật đầu, tất nhiên là thích, thích từ lâu lắm rồi, không nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không khác là bao.
“ Vậy con thấy cậu ấy có yêu con không?”
Trải quả năm năm dài chờ đợi, từng trằn trọc tương tư, từng chia tánh xâ lánh, từng cãi nhau, giận nhau, cái gì cũng có, đáp án thì không cần do dự, gật đầu.
“ Vậy mẹ không nói gì nữa, nam nhân có cả nghìn cái nhìn về hôn nhân, còn nữ nhân chúng ta thì có một, đó là cái nhà đầm ấm và người chồng chu đáo quản tâm thôi. Con thấy cậu ta thích hợp, quản tâm tới con, bất kể tình huống nào cũng không vứt bỏ con, vậy là đủ ... “ Bà Đinh ánh mắt hiền từ nhìn con gái dựa vào vai mình như khi còn nhỏ:
“ Mẹ, nhưng, con, con không dám chắc.”
“ Biết nhau bao nhiêu năm như thế, yêu nhau cũng không ngắn, con lại là đứa tỉ mỉ, sao lại không chắc? Có phải là quá gần nhau nên khuyết điểm phóng đại rồi không?”
“ Không phải, mẹ, con .. “ Dương Hồng Hạnh không biết phải diễn đạt thế nào:
“ Mẹ biết ý con, kỳ thực mẹ con mình giống nhau, đều muốn người chồng hoàn mỹ, nhưng thế gian làm gì có nam nhân hoàn mỹ. Giờ mẹ nghĩ lại, cha con là nam nhân không hề tệ, dù mẹ cạch mặt ông ấy rồi, ông ấy vẫn không bỏ rơi mẹ con tắ, trước khi bị bắt vài ngày còn gọi điện cho mẹ, nói muốn giới thiệu cho con đối tượng vừa ý .. Ài, con cái có phúc của con cái, cha mẹ đều lo thừa thôi. “ Bà Đinh thở dài:
“ Mẹ, sao hôm nay cảm khái nhiều thế, nếu không con không gả đi nữa, ở với mẹ cả đời.”
Bà Đinh đánh khẽ một cái: “ Linh tinh, mẹ sống được bao lâu, ngày tháng của con còn dài. Hạnh Nhi, con có hận cha con không?”
“ Hận thì cũng là cha con. “ Dương Hồng Hạnh không gật không lắc, trả lời bất đắc dĩ:
“ Đợi ông ấy rằ, nói không chừng được bế cháu rồi, ông ta sướng thật, ở trong đó thoải mái hơn, chả phải lo gì.”
“ Mẹ, hôm nay làm sao thế, chỉ nói chuyện đâu đâu.”
Hai mẹ con nhớ lại chuyện xưa cũ, dần dần tách rời đám đông, bà Đinh mỉm cười vuốt tóc con gái, ngồi xuống chiếc ghế đá nhìn đoàn người diếu hành, trông nhạc tưng bừng, người xem reo hò. Có lẽ là xâ cách rồi, có cái nhìn khách quản hơn, hoặc có lẽ là bị không khí Quốc Khánh cảm nhiễm, u sầu dần phai nhạt.
Có lẽ mẹ nói đúng, ai cũng bảo cha là tham quản, nhưng cha luôn lo lắng cho hai mẹ con, sau khi bị mẹ đuổi đi rồi, không nghe thấy chuyện đồn thổi không hay nào về cha nữa, trừ nữ nhân đó ... Ôi thế giới này đúng là tìm đâu ra nam nhân hoàn mỹ, từng gặp quả nhiều nam nhân nhìn có vẻ hoàn mỹ rồi, chẳng bằng chàng trai đầy khiếm khuyết của cô.
Đồ đáng ghét, còn không mau về, đừng trách em.
“ Không biết anh có thể nhận được tin nhắn này không, có điều em phải ấm áp nhắc anh: Đừng làm lỡ chuyện em gả đi đấy.”
Thời gian đã là 9 giờ 40 phút, màn hình di động Giản Phàm xuất hiện một tin nhắn như thế, của Dương Hồng Hạnh, bao nhiêu buồn bực tắn hết, kích động xem mấy lần, dụi mắt mấy lần. Cười thầm trong lòng, ha ha ha, mình dạy dỗ có hiệu quả rồi, Hạnh Nhi nghiêm túc khô khan của mình mà cũng biết chủ động thổ lộ rồi.
Giản Phàm nhìn cô gái màn hình điện thoại, đưa tấy vuốt khẽ khuôn mặt thanh lệ đó, đây là lần đầu tiên Hạnh Nhi chủ động nói một câu tình tứ với mình.
Cô ấy đã nóng lòng muốn gả cho mình rồi, chung sống phi pháp sắp thành hôn nhân hợp pháp rồi, con mình tương lai có một người mẹ hiểu chuyện rồi, giống mẹ mình, nghiêm khắc một chút, nhưng có người vợ kiên định đứng sau lưng như thế, người chồng nào chẳng yên tâm.
Nhưng mà ... Thế này thì về sau mà còn sinh ra suy nghĩ xiêu vẹo thì nguy, lần trước có đưa Tằng Nam về đã thấy tội lỗi day dứt như thế, kết hồn rồi có phải dự báo ngày tháng trêu hoa ghẹo nguyệt của mình cũng chấp dứt.
Tay cầm tin nhắn ấm áp kia, bên nặng bên nhẹ tất nhiên không nói cũng rõ, có cô vợ tâm lý như vậy, não tàn mới bỏ quả, trong đầu tổ chức hai tin nhắn.
Một ngày quá dài, một ngày quá ngắn, anh
muốn ngày ngày cùng em đi tới vĩnh viễn .." Không câu này mập mờ quá, với trí thông minh của Hạnh Nhi không hiểu, phải Phí Béo mới hiểu nổi.
Hay trêu ghẹo một chút :" Em biết anh ngắn dài, anh hiểu em nông sâu ..." Không, không, thế này dâm đãng quá, ăn chửi bỏ mẹ.
Hay trực tiếp chút :" Không lỡ được đâu, chỉ
thiếu lấy giấy chứng nhận, gấp làm gì?" ha ha, cái này thế nào cùng làm Hạnh tức điên.
Cười một mình như thằng ngốc, mãi
Ha
Nhi
mà
không nghĩ được nên gửi tin nào, chợt có tiếng gõ cửa, vội cất di động đi: “ Ai, vào đi.”
Khẩu khí không tốt lành, có điều người đi vào sắc mặt cũng bất thiện, phải khom lưng mà đi, vì sao, cao quá chứ sao? Làm Giản Phàm nhíu mày, Tần Cao Phong tới, theo sau còn có chủ nhiệm Điêu, Mạnh Hướng Duệ, mặt mày ai nấy nghiêm trọng.
Nhìn là biết chẳng có chuyện gì tốt lành rồi, Giàn Phàm thầm thở dài.