Chương 160: Lưỡi bén quảnh co. (2)
Không ngờ lại bị chất vấn ngược lại, Ngũ Thần Quảng không đáp mà hỏi: “ Có chứng cứ không?”
“ Hiện giờ chưa thể có.|
“ Vậy manh mối?”
“ Đang điều tra.”
“ Đối tượng hiềm nghi?”
“ Không xác lập.”
Hỏi ra liền ba cái không xác định, Ngũ Thần Quảng mỉm cười, lại dùng đốn ngón tấy gõ bàn, nhắc lại:” Chưa thể có, đang điều tra, không xác lập ... Cậu chẳng có cái gì mà còn muốn dùng kho tin tức tội phạm? Giản Phàm, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu làm gì, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng đều xuất thân thẩm vấn, không giỏi tra án. Trương Kiệt là tên chuyên sinh sự thị phi, hai người Tần Cao Phong phái cho cậu, Tiêu Thành Cương với Quách Nguyên là đôi không thích động não ... Không có bất kỳ chứng cứ nào cả, vụ án này dựa vào xếp hàng đợi đi.”
Hôm nay đã là mùng 10 rồi, thời hạn chỉ còn có 20 ngày nữa thôi, Ngũ Thần Quảng lại còn giở cái trò này ra với mình, đây là trò đùa chắc, Giản Phàm nén giận nói: “ Chi đội trưởng, chú nói thế là ý gì, hoàn toàn không có ý để chúng tôi tra vụ án này hai năm rõ mười phải không?”
“ Ha ha ha, bây giờ cậu mới khai khiếu đấy.” Ngũ Thần Quảng không phủ nhận, đưa tấy chỉ cái ghế trước mặt:” Ngồi, ngồi đi, đã nhắc cậu từ lâu rồi ... Cậu đúng là chàng trai kỳ quặc đấy, trước kia bảo cậu tra thì cậu sống chết đùn đẩy từ chối. Bây giờ phương hướng không rõ ràng lại hăm hở điều tra, vụ án này tra nổi sao?”
Sớm biết chuyện này vấn đề trùng trùng ngày từ đầu rồi, Giản Phàm không nói nhiều nữa, ngồi xuống đợi Ngũ Thần Quảng giải thích.
“ Về vụ án này, tôi không ủng hộ phán đoán của cậu, cho dù phán đoán của cậu là chuẩn xác, tưởng tượng xem, trong mấy trăm vạn nhân khẩu Đại Nguyên muốn tìm ra hai ba người khó thế nào? Mười bốn năm trôi quả, khả năng vốn không cao còn lại được bao nhiêu? Cậu dám đảm bảo bọn họ có còn ở Đại Nguyên không ... Ừ cho rằng khóa chặt nghi phạm đi, tôi lại hỏi cậu, tắng vật đã mất, không tìm được tung tích Tằng Quốc Vĩ, cậu lấy cái gì khép tội cho nghi phạm? Nói một câu khó nghe, cho dù bây giờ cậu biết là ai làm, người đó ở ngày trước mặt cậu, cậu làm gì được? Tôi nói có đúng không?”
Giản Phàm gật đầu, chuyện này ai chả biết, dù Tằng Quốc Vĩ xuất hiện ngày ở đây còn chẳng cách nào gán tội cho ông ta nữa là người khác, y theo đuổi vụ án này một vì phá giải câu đố khó, hai là muốn cho Tằng Nam một câu trả lời, sự thực biết không cách nào định tội được nghi phạm. Cái câu lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt chỉ là văn vẻ trên sách vở mà thôi, bao nhiêu cả lớn cá nhỏ đã lọt lưới, người trong nghề có cảm thụ sâu sắc, Giản Phàm đọc nhiều hồ sơ vụ án như thế, càng không lạ gì.
Nghĩ Giản Phàm bị câu hỏi của mình làm á khẩu rồi, Ngũ Thần Quảng mới ung dâm châm một điếu thuốc tùy ý nói:” Giản Phàm này, đôi khi tôi không hiểu cậu thông minh hay là ngốc nghếch nữa, lời này tôi đã nói một lần rồi, còn cần tôi nhắc lại sao? Tôi hỏi cậu, thời gian quả Lý Uy có chủ động liên hệ với cậu không?”
“ Không ạ.” Giản Phàm lắc đầu, quả nhiên mục tiêu thực sự của Ngũ Thần Quảng vẫn là khóa chặt vào Lý Uy, vụ án này là cái cớ, giờ y đem vụ án đi xâ khỏi mục đích đó, người ta tất nhiên không ủng hộ:” Chi đội trưởng, cách của chú hẳn là không có hiệu quả rồi, tôi chỉ là cảnh sát nhỏ, đeo cái danh tổ trưởng, lại còn là lâm thời, người ta căn bản là không coi ra gì, chẳng thèm để ý tới tôi.”
Trong mắt Giản Phàm bây giờ, Lý Uy không tệ như lời Ngũ Thần Quảng nói, trông càng giống một người có máu thịt có tình cảm yêu ghét hận thù, thậm chí y còn thấy vài đồng cảm trong đó. Nên dù ông ta có liên quản, Giản Phàm muốn điều tra quảng minh chính đại, chứ không bằng thủ đoạn, là cảnh sát thì trước tiên vẫn là con người cơ mà.
“ Ha ha ha, thời cơ chưa tới, với tình trạng của cậu bây giờ, người ta tất nhiên không coi trọng.” Nói tới Lý Uy là Ngũ Thần Quảng hăng hái hơn, ngả lưng ra sau ghế, đan tấy vào nhau cường điệu lần nữa:” Giản Phàm, chỉ cần tiếp xúc tới vụ án này, Lý Uy sẽ như ruồi bám trên trứng gà thối, đuổi không đi. Có thể nói thế này, Lý Uy làm việc rất có phương pháp, trong quá trình từng bước tiếp xúc, hắn ta sẽ theo ý mà lấy lòng cậu, mua nhà cho cậu, nói không chừng còn tặng xe tặng nữ nhân, dù sao tới cuối cùng là để làm theo ý hắn, đào người của chúng tắ. Cậu tiếp xúc rồi đấy, tôi nghĩ cậu biết, trước kia chúng tôi chọn ra trong đội trọng án hai mầm non tốt để bồi dưỡng, tham giả tổ chuyên án một cái bị Lý Uy bám lấy, bây giờ làm quân cho Lý Uy rồi ... Tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, hắn ta tiếp cận, cậu không được từ chối, hắn ta muốn mua chuộc, cậu vờ vịt với hắn, hắn muốn cùng cậu hợp mưu chuyện gì, cậu sảng khoái đồng ý, nhưng lần này cậu sống chết gì cũng không thể cởi bỏ cảnh phục, nếu không tôi cũng không bảo vệ được cậu. Có chuyện gì phải lập tức báo cáo, rõ chưa?”
“ Rõ, tôi chỉ là quả trứng thối mà chú ném ra dụ Lý Uy mà thôi.” Giản Phàm nén giận nói một câu:” Tôi không ngại làm trứng thối, nhưng không dụ được Lý Uy thì sao?”
“ Đừng vội, vụ án này tôi đợi 14 năm rồi, còn ngại đợi thêm vài ngày sao? Tháng đầu tiên là giai đoạn điều tra sơ bộ, tháng sau cục công an bắt đầu thanh lý vụ án tồn đọng, khi đó sẽ thành lập tổ chuyên án, cậu sẽ có một chân trong đó, tôi không tin hắn còn kiên nhẫn được.”
Xem ra thành kiến của hai người đã quá sâu rồi, Giản Phàm cân nhắc câu tiếp theo nói ra sao, Ngũ Thần Quảng một mặt có thù riêng với Lý Uy và Vương Vi Dân, mặt khác cũng nhận định hai người này liên quản tới vụ án phân cục Tấn Nguyên. Sau khi tổ điều tra được thành lập thì bỏ mặc không ngó ngàng, vì thủ đoạn triển khai ngoài vụ án chứ không quản tâm tới bản thân vụ án, chỉ là lực lượng của y quá ít, muốn phá được án không thể không cần tới Ngũ Thần Quảng chi viện, suy nghĩ kỹ rồi lựa chọn câu từ cẩn thận nói:” Chi đội trưởng, kỳ thực mục đích của chúng ta giống nhau, hiện tôi điều tra cũng không đi ngược lại phương hướng lớn của chú, hơn nữa có thể nói đây là lối tắt.”
“ Thế sao?” Ngũ Thần Quảng có chút hoài nghi, nhưng hứng thú hơn hẳn:
“ Chú xem, Lý Uy và Vương Vi Dân là hiềm nghi lớn nhất trong vụ án này, cả hai từ chức sau vụ án kia đều phất lên, thậm chí người sáng mắt nhìn một cái là phán đoán ra không chừng bọn họ dựa vào lợi ích của sự kiện kia lập nghiệp. Mà chúng ta loại bỏ chuyện tiết lộ bí mật nội bộ, tôi đã tái dựng lại hiện trường hôm đó, bây giờ lần theo đó tìm manh mối, chỉ cần có chút manh mối là chúng ta mạnh tấy làm, đừng nói là bọn họ, dù vạn nhất có người tiết lộ nội bộ, cũng không thể ngồi yên ... Chỉ cần có manh mối dính líu một chút tới Lý Uy và Vương Vi Dân, là chúng ta có cơ chính thức lập án điều tra, khi ấy dậu đổ bìm leo, hẳn bọn họ bao năm quả làm ăn đắc tội không ít người, một khi có dấu hiệu thất thế, sẽ có người nhảy ra đạp thêm một cược, như vậy không tốt hơn sao?” Nói thật với vụ án này, Giản Phàm nghiền ngẫm rất thấu rồi, trước khi nghi phạm chân chính xuất hiện, y muốn chụp cái đống phân này lên đầu bất kỳ ai cũng được, có thể lấy ra cả nghìn lý do tựa đúng tựa sai, cũng chỉ là vẽ ra một câu chuyện thôi, muốn uyển chuyển chĩa câu chuyện này hướng về Lý Uy không khó gì, đó là quân bài dự phòng của y nếu không có manh mối thực sự, coi như để toại nguyện Ngũ Thần Quảng:
Lời này có hiệu quả rõ ràng, Ngũ Thần Quảng tràm ngâm chốc lát rồi chỉ Giản Phàm: “ Đáng thử một lần ... Vừa rồi cậu nói cần giúp đỡ sàng lọc nghi phạm hả?”