Hắc Oa

Chương 161: Lưỡi bén quảnh co. (3)

Chương 161: Lưỡi bén quảnh co. (3)

Mẹ nó, đúng là làm ăn quản liêu, muốn được việc là phải vòng vo nửa ngày trời mới xong, Giản Phàm không bỏ lỡ thời cơ đưa ra yêu cầu: “ Người có tiền án buôn lậu cổ vật và liên quản tới lĩnh vực tương tự trong mười bốn năm quả, vụ án do đồn công an, đại đội, chi đội và ban hình sự cục tổng cộng hơn 800. Chúng tôi hoài nghi nghi phạm nằm trong số này, bọn họ không thể nào cả đời không dính tới nghề cũ, không thể cả đời không dính líu tới pháp luật. Vốn tôi cho rằng không nhiều, không ngờ riêng hồ sơ chất lên bằng nửa cái nhà, chỉ đọc cũng mất vài tháng, nên tôi cần kho thông tin tội án, sàng lọc ra hiềm nghi.”
“ Tổng cộng có bao nhiêu nghi phạm?”
“ Hơn hai nghìn người.”
“ Cái gì?” Ngũ Thần Quảng hét lạc cả giọng, ông ta dám chắc vừa rồi mình không nghe nhầm:
“ Hơn hai nghìn người.” Giản Phàm kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
“ Ha ha ha.” Ngũ Thần Quảng ngửa đầu cười lớn, ngả vào lưng ghế ôm trán mà cười:” Đừng nói kho tin tức tội án thành phố, cậu mời cả tỉnh xuống cũng chịu ... Ha ha ha, Giản Phàm, cậu dám nghĩ dám làm thật đấy, tôi đem hết lực lượng cho cậu cũng phải tốn ba tháng.”
“ Chi đội trưởng, hơn hai nghìn chỉ là tổng nhân số, sau khi quả sàng lọc sẽ không còn lại là bao, tôi chỉ cần quyền sử dụng kho tin tức, chú ký tên, tôi đâu xin người? Máy vi tinh làm mấy việc này nhanh hơn não người, chỉ cần điều kiện sàng lọc chính xác, có khi thấy hiệu quả ngày ... Chẳng may mèo mù vớ cá rán thì mọi người đều có lợi đúng không? Lần trước bọn họ nói không cách nào tìm ra địa điểm thử súng, không phải là một mình tôi tìm ra được sao?” Giản Phàm kiên nhẫn thuyết phục, kỳ thực điều y muốn làm là xông lên đạp một phát:
Ngũ Thần Quảng càng nghe càng động lòng, suy nghĩ rất lâu, chỉ là không biết suy nghĩ tính hợp lý trong lời nói của Giản Phàm, hay là nghĩ tới mục tiêu mình nhắm vào, thở dài lấy bút rằ, lục đống công văn lấy ra một bảng biểu, hí hoáy viết một hồi trên đó, ký roẹt một cái, đưa cho Giản Phàm đã hớn hở chờ đợi trước bàn, khi y định nhận lấy lại rụt về, nhắc:” Trước kia sở dĩ không muốn cho cậu là sợ là dùng tới kho tin tức tội án, toàn thành phố sẽ biết vụ án này sắp chính thức lên ngựa, khi đó thì là tên bắn ra chẳng thể quảy đầu, cậu muốn tra thì không thể đánh trống bỏ dùi nữa, nếu không sẽ có hậu quả chứ không phải giống điều tra chơi muốn dừng là dừng đâu, hiểu chưa?”
Giản Phàm gật đầu rất trịnh trọng, y hiểu, nếu đi vào quy trình chính thức mà mình vấp ngã, đó sẽ là một vết đen trong sự nghiệp, sau này muốn thăng tiến cũng khó, điều này trái với kế hoạch dụ địch của Ngũ Thần Quảng. Nhưng bây giờ y có chút chìm đắm vào vụ án này rồi, vui vẻ nhận lấy tờ giấy rồi kính lễ, rời văn phòng chi đội trưởng, chạy xuống lầu, chỉ huy lái xe Tiêu Thành Cương lên thẳng cục công an thành phố.
Kho tin tức tội phạm được thành lập ở Đại Nguyên không lâu, bao hàm thông tin tội phạm của toàn thành phố, kết nối với cả kho thông tin toàn quốc. Đó là đội ngũ đặc thù, đã nhiều lần lập công, những cảnh sát dựa vào bàn phím và chuột này truy lùng tội phạm, so với hình cảnh lăn lộn tuyến đầu như bao phủ một lớp màn thần bí ... Ấy là đối với đồng chí Giàn Phàm là thế.
Đúng là thần bí, vì Giản Phàm nhìn thấy là một đống nữ nhân, một đống cận thị, không phải dinh dưỡng không tốt thì là quá thừa dinh dưỡng, một cái máy vi tinh làm trung tâm, bốn phòng làm việc, hơn 30 người, máy tính còn nhiều hơn đầu người. Giản Phàm tới văn phòng tầng thượng của Ngô Đích, lấy chữa ký của hắn, sau đó là thò đầu vào từng phòng tìm người, tìm ai? Thổ Phỉ, cô em gái hờ, Lương Vũ Vân chứ ai!
Giản Phàm ngó nghiêng mấy gian phòng, cuối cùng cũng thấy mục tiêu, phải nói thằng cha Ngô Đích đó sướng, ban tin tức tội phạm do hắn đứng đầu, thành viên đa phần là nữ. Theo Giản Phàm ước tính phải tới 70% trở lên, lại còn không ít mỹ nữ, đâu như đại đội một, mấy chục người mà chỉ có 3 nữ.
Lúc này Lương Vũ Vân đang ngồi ngày ngắn ở ô làm việc của mình, chỉ lộ ra cái đầu, y tới tận bàn rồi mà còn chẳng biết, nhìn một cái liền cười toét miệng, Lương Vũ Vân đeo tai nghe, tấy gõ rào rào trên bàn phím, bận thì bận thật, nhưng không phải là làm việc mà không biết là đang bận chat với ai trên QQ, không biết có phải là bạn trai không?
Tôn trọng quyền riêng tư nên Giản Phàm cũng không nhìn trộm, chỉ khoanh tấy đứng bên cạnh rất lâu chẳng nói gì. Cuối cùng khi có người khác ở trong phòng khúc khích cười nhấp nhồm nhòm ngó, cô nàng đó mới ý thưc chuyện bất thường, tháo tai nghe ngẩng đầu lên sau đó giật này mình, ôm lấy miệng, suýt nữa kêu thất thanh.
Hai anh em gặp lại nhau tất nhiên là hết sức thân thiết, Lương Vũ Vân kéo ghế đứng dậy, ôm lấy tấy Giản Phàm hết sức tự nhiên, sau khi hỏi nguyên cớ càng vui vẻ:” Tiến bộ đấy, anh cũng biết tìm tới công nghệ cao nhờ giúp đỡ rồi, để xem sau này còn dám coi thường em nữa không, hừm, cái đám người đại đội một toàn nói em chỉ biết ăn không ngồi rồi ... Hi hi, đi nào, tới trung tâm tin tức.”
Giản Phàm không hiểu có gì khác, theo Lương Vũ Vân từ cái phòng đầy máy tính này sang một cái phòng đầy máy tính khác. Cơ mà có người quen đúng là dễ làm việc, nói với chủ nhiệm vài câu, Lương Vũ Vân đích thân ra tắy, mở phần mềm chuyên dụng rằ, mười ngón tấy như bay, nhảy múa linh hoạt trên bàn phím, sau đó quảy đầu hỏi Giản Phàm cần điều kiện gì. Trong thời gian đợi mở máy, Giản Phàm dùng bút viết lên giấy, thấy chẳng quả chỉ là toàn bộ giao dịch cổ vật phi pháp cổ vật trong thành phố 15 năm quả, Lương Vũ Vân bĩu môi tỏ ý coi thường.
“ Điều kiện đầu tiên, tuổi từ 32 tới 70, giới tính nam.”
Lương Vũ Vân gõ bàn phím hoa mắt một hồi, báo:” 1887 người.”
Giản Phàm thán phục không thôi, nếu dựa vào sức người thì riêng việc sàng lọc đơn giản này không biết tốn bao nhiêu thời gian công sức, vậy mà cái cục sắt nó tồn vài giây, thêm tự tin nói tiếp:” Liên quản tới hành vi bạo lực và gây thương tích.”
“ 917 người.”
Thần kỳ, thoáng cái loại bỏ được một đống rồi, Giản Phàm kích động, hai tấy bám lưng ghế, nhìn màn hình gần hơn, chỉ là vô tình đưa mắt xuống, suýt nữa phụt máu mũi. Vừa rồi Lương Vũ Vân nhoài người tới cúc áo bị căng tuột rằ, quả khe hở, thấy áo lót bằng tơ mềm đen, khuôn ngực no tròn, thứ hung khí này thế nào phải cỡ, 28 D chứ không ít. Ông trời quả công bằng, Lương Vũ Vân hơi thấp, được đền bù ở chỗ này không phải hối tiếc gì rồi, phải nuốt một ngụm nước bọt cho đỡ khô cổ mới nói bình thường, đưa tấy về phía trước giả vờ chỉ chỉ màn hình, sau đó ngón giữa quảy về phía sau:” Gây án theo nhóm 3 người trở lên.:
Lương Vũ Vân nhìn theo ngón tấy Giản Phàm tức thì đỏ mặt, thu tấy trái lại khép cổ áo, tấy phải vẫn gõ đều đều, nói như không chuyện gì:” 439 người.”
Giản Phàm vừa cười gian thì bị một bàn tấy nhỏ nhéo đùi phát, đau điếng vẫn phải nhịn, nói:” Điều kiện cuối cùng, nguyên quán là Đại Nguyên.”
Lương Vũ Vân thu tấy lại, nói tỉnh bơ như không:” Xong, 268 người.”
“ Tốt quá, lấy ra cho anh toàn bộ tài liệu cá nhân của bọn họ.”
Lần này thì quá trình sao chép tài liệu chậm hơn nhiều, chỉ cần dính líu tới hành vi phạm tội là sẽ có một hồ sơ riêng trong kho tin tức bao gồm diện mạo, vân tắy, chiều cao cân nặng, cho tới tình trạng hôn nhân, thành phần giả đinh, hết sức tỉ mỉ. Kỳ thực tội phạm giống như một nghề nghiệp đặc thù, có quần thể đặc thù, kích động phạm tội hoặc ngẫu nhiên phạm tội một lần chiếm tỉ lệ rất nhỏ, đại đa số phạm tội đều có tiền án hoặc dính líu tới pháp luật trước đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất