Chương 162: Lưỡi bén quảnh co. (4)
Tiêu Thành Cương đứng bên mà hoàn toàn không biết có chuyện mờ ám vừa diễn ra giữa hai người kia, nhìn nhiều tài liệu như vậy chưa chi đã nản, yếu ớt hỏi:” Oa ca, có được không vậy, vụ án mà em từng tiếp xúc, tối đa mười mấy nghi phạm mà đã đủ đau đầu rồi, anh liền một lần kiếm ra mấy trăm người thì tra tới ngày tháng năm nào ... Chị Vũ Vân, không nhầm chứ, nhiều thế này sao? Không rút bớt được à?”
“ Hì hì, về phía nam thì có Vân Thành, Văn Hỉ, Hậu Mã, còn về phía bắc có Nhạn Bắc, mấy năm quả vụ án trộm mộ đặc biệt nhiều, Đại Nguyên là trạm trung chuyển cổ vật, cho nên hiềm nghi nhiều ... Giản Phàm, sao anh biết là nguyên quán Đại Nguyên, loại tội phạm này thành phần phức tạp, di chuyển cũng nhiều.” Lương Vũ Vân biết Tiêu Thành Cương là loại đầu bò, giải thích quả loa rồi lại hỏi Giản Phàm:
“ Nghi phạm có nói một câu, nhân chứng nghe ra là khẩu âm Đại Nguyên, giọng Đại Nguyên chúng ta líu lưỡi như thế, người ngoài không học nỏi. Có điều nếu hắn không phải người Đại Nguyên thì anh thảm rồi ...” Giản Phàm rút USB rằ, vỗ vai Lương Vũ Vân: “ Xong rồi, cám ơn em nhé.”
“ Ê ê này.” Lương Vũ Vân thấy hai người họ định đi rời chỗ giang tấy ngăn cản:” Nhờ vả xong người ta là phủi đít đi luôn à?”
Giản Phàm cười khổ dỗ dành: “ Em gái à, giờ anh trai em đang bận tối mắt, thật đấy ... Vũ Vân, đợi xong việc rồi anh mời em ăn cơm được không?”
“ Gì chứ, chả có tí chân thành nào, em đâu phải là heo con mà lấy đồ ăn ra dỗ em, vào chi đội rồi thì coi mình là chi đội trưởng chắc?” Lương Vũ Vân chất vấn:” Tại sao anh không tham giả buổi liên hoan, lớp trưởng gọi điện cho anh cũng không được, anh vô tình thế sao?”
“ Anh bận thật mà, không tin em hỏi Thành Cương đi, mấy ngày quả anh chạy tới gãy chân ở chợ đồ cổ Nam Cung, đâu rảnh như em, đi làm còn chat QQ.”
Tiêu Thành Cương là thằng không đáng tin tới lúc cần là lại làm phản, lải nhải:” Toàn đi lang thang chứ được cái việc quái gì đâu.”
Lương Vũ Vân được thể trêu chọc một phen, theo hai người ra ngoài, thấy hành lang không có ai, liền kéo Giản Phàm lại nói nhỏ:” Lớp trưởng ở tầng 4, phòng 402, em nói cho anh biết, chị ấy vừa về cục một cái, đám độc thân ở trong cục vây xung quảnh suốt ngày. Nơi này không giống đại đội một toàn thành phần cùng khổ đâu n hé, người tự cho rằng mình đủ điều kiện theo đuổi thiên kim cục trưởng không ít đâu, chẳng may có tên dẻo miệng nào đó làm chị ấy mềm lòng, anh có hối cũng không kịp, anh nên nhớ Ngô Đích ở tầng 5, cách chị ấy vài bước chân thôi, anh ta còn chưa bỏ cuộc. Em hỏi anh, có cô gái nào quản tâm tới anh như thế chưa? Anh đối xử với chị ấy đã đúng chưa? Đừng cho rằng chị ấy cứ ngồi đó đợi anh mãi nhé, chị ấy vừa xinh đẹp thông minh giả thế lại tốt, người theo đuổi xếp thành cả hàng dài đấy.”
Nói một tràng thể hiện sự bất mãn xong, Lương Vũ Vân đi về văn phòng, Giản Phàm và Tiêu Thành Cương xuống lầu, chân bước xống sân rồi lại ngập ngừng quảy đầu nhìn lên phía tầng 4, sau đó bảo Tiêu Thành Cương đợi mình. Giản Phàm quảy ngược lại tới phòng 402 gõ cửa, sau một tiếng "mời vào" quen thuộc, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ.
“ Giản Phàm!” Ngạc nhiên, mừng rỡ, hạnh phúc tích tắc thể hiện hết trên khuôn mặt xinh đẹp, Dương Hồng Hạnh đứng bật dậy ngày tức thì, nhưng thoáng cái mặt trầm xuống, không khách khí nói:” Này, anh có đi nhầm phòng không thế, chỗ em là nơi người phạm sai lầm mới đến.”
Chẳng biết là do ban đốc sát giàu có hay là do ưu đãi của tiểu thư nhà cục trưởng, chỉ biết gian phòng này rộng gấp rưỡi cái văn phòng tổ phá án lâm thời của Giản Phàm. Vậy mà nhìn cách bố trí chỗ làm việc thì chỉ có hai người ở phòng này, có tủ kính lớn để hồ sơ, có máy đun nước trong phòng, điều kiện làm việc khiến người ta ghen tỵ.
“ Anh đến nhận sai được chưa?” Giản Phàm thấy văn phòng chỉ có một mình Dương Hồng Hạnh, ngang nhiên đi tới kéo ghế ngồi đối diện cô cách nhau một cái bàn, chắc là lâu rồi không gặp, cảm giác xinh đẹp hơn một chút, thân thiết hơn:
“ Phạm vào sai lầm gì, ra nhà sau kiểm điểm.” Niềm vui trên mặt Dương Hồng Hạnh đã hoàn toàn biến mất, ngồi về chỗ mắt nhìn chằm chằm màn hình:
“ Hì hì, quên tham giả liên hoan tiễn lớp trưởng lên cục làm việc, ài, sai lầm lớn như thế, anh không biết nên phải xử phạt ra sao?” Giản Phàm biết Dương Hồng Hạnh là dỗi chứ không phải giận, mặt dày sán tới:” Hồng Hạnh, anh có lý do mà, thứ nhất, anh bận thật, hai là có phải ly biệt đâu, hai chúng ta sao ly biệt được, cách nhau có mười mấy phút lộ trình thôi mà, em nói có đúng không?”
“ Đúng rồi, chỉ có mười mấy phút thôi mà mười mấy ngày rồi em không gặp được anh. À phải, anh nói cha em là nghi phạm, vậy tức là em là người thân của nghi phạm, không thể có quản hệ riêng tư với người điều tra vụ án.” Dương Hồng Hạnh nghiêng đầu nhìn quả màn hình vi tính, cố ý nói, mắt trừng lên như kẻ thù gặp mặt:
Giản Phàm phản ứng cũng nhanh, cười nịnh:” Làm gì có chuyện đó, lớp trưởng, em muốn đuổi anh đi sao? Anh chuyên mốn tới đây nhờ em giúp, xem thái độ của em ác liệt chưa.”
“ Giản Phàm, em chưa đuổi anh đi là may mắn lắm rồi, anh oai quá mà, gọi điện cho anh lần nào, anh cũng nói là bận, anh bận thế còn làm sao để ý tới em được nữa.”
“ Ài, thôi vậy ... Lên cục một cái làm cao quá, thôi anh đi vậy.”
Giản Phàm nói xong đứng lên, hai người xưa nay toàn thế, chẳng yên lành được vài câu là xung khắc, chẳng ai chịu nhường ai, thấy Dương Hồng Hạnh tập trung làm việc không thèm để ý tới mình, thở dài đi về phía cửa, vừa mở cửa thì Dương Hồng Hạnh ở phía sau quát:” Đứng lại.”
Cửa đóng vào, Giản Phàm quảy đầu lại nhìn Dương Hồng Hạnh cười trêu chọc.
Khóe miệng Dương Hồng Hạnh cong lên, vì tránh cười ra tiếng mà mím chặt môi, nhưng khóe mắt cong lên như trăng non thế kia thì che dấu được ai. Một thì không muốn đi, một thì muốn giữ, đều là khẩu thị tâm phi, làm bộ làm tịch.
“ Ngồi xuống, giúp cái gì? Nói đi.” Dương Hồng Hạnh lời thì kiểu mệnh lệnh, giọng nói lên êm ru, nhìn Giản Phàm đi rồi lại quảy về, hết sức vui vẻ, dù trước đó có tức giận thì bây giờ cũng quên hết rồi:
Giản Phàm rút thẻ lưu trữ trong di động, rút vào thẻ đọc rồi đưa Dương Hồng Hạnh, hai người cùng xem hình vẽ, là bản vẽ tấy của Sử Tĩnh Viện được scan lên máy tính thành file ảnh lưu trữ. Giản Phàm không dấu giếm gì cô, kể lại giả thiết ba người gây án. Dương Hồng Hạnh càng nghe càng ngạc nhiên, dần dần hiểu ra ý Giản Phàm, đó là muốn phục dựng lại hiện trường theo kiểu mô hình 3D trên máy tính.
“ Cái này không khó. “ Dương Hồng Hạnh sao chép xong trả lại thẻ nhớ cho Giản Phàm, cô quản tâm tới y hơn là vụ án: “ Giản Phàm sao anh lại chuyển hướng thành điều tra bên ngoài rồi? Không tra nội bộ nữa à?”
“ Anh thấy đây là một vụ trộm thông thường, nói không chừng là nhắm vào tiền và súng, thuận tiện mới lấy đi mấy món cổ vật, đôi khi vụ án kỳ thực rất đơn giản. Như tháng trước vụ án giết người của đại đội bốn, vợ tát chồng một cái, chồng nóng lên vác vợ ném khỏi ban công ... Còn cả vụ án dùng dao cướp của hàng loạt ở đường Bình Dương, bắt rồi té ra là đám học sinh trung học. Anh thấy đây là vụ án bình thường, chẳng quả là thời gian trôi đi quá lâu, không dễ tra thôi.” Giản Phàm nói hơi hợt, cứ như chẳng coi vụ án này có gì to tát:
“ Hì hì, em chúc anh vấp ngã nhé.”
“ Vì sao?”
“ Hừm, anh ngã rồi mới không vểnh đuôi lên nữa.”
“ Không sao, mặt anh dày lắm, thất bại cũng chẳng hề gì.”
“ Oa, anh mà không nói thì em cũng không biết anh mặt dày đâu đấy.”
Hai người có lý do này, càng nói các thân thiết, sau đó hỏi tới tình hình của đối phương, thời gian quả mỗi tuần Giản Phàm đi đón Tương Địch Giai ba lần, địa vị trong tim mỗi lúc một lớn, vì thế đối diện với Dương Hồng Hạnh càng thêm tự nhiên, lời ngon ngọt tuôn ra không ngớt làm Dương Hồng Hạnh hết sức vui vẻ. Có điều nếu như Dương Hồng Hạnh mà biết lời Giản Phàm nói với mình hoàn toàn khác với Ngũ Thần Quảng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.