Hắc Oa

Chương 163: Cuộc tìm kiếm khó khăn. (1)

Chương 163: Cuộc tìm kiếm khó khăn. (1)

Trò chuyện quên thời gian, tới khi đồng nghiệp cùng phòng quảy lại mới phát hiện ra nửa tiếng trôi quả lúc nào không hay, Giản Phàm đứng dậy cáo từ. Dương Hồng Hạnh tiễn chân tới tận bãi đỗ xe, lúc này vẻ mặt tươi như hoa nở xen lẫn chút thẹn thùng, ngày Tiêu Thành Cương cũng nhìn ra hai người có vấn đề.
“ Oa ca, đi đâu đây, về chi đội à?” Tiêu Thành Cương nhìn theo bóng dáng Dương Hồng Hạnh trong gương chiếu hậu tới khi không thấy nữa:” Anh hay thật đấy, bỏ em lại một mình, bận như vậy còn bỏ thời gian đi tán tỉnh lớp trưởng.”
“ Đừng lắm mồm, tới chợ đồ cổ Nam Cung.” Giản Phàm chỉ huy, nụ cười trên mặt vẫn còn đó:
Tiêu Thành Cương vừa nghe đã giãy nảy:” Trời, lại đi nữa, anh em mình đã lang thang ở đó ba ngày rồi, toàn là chai chai lọ lọ bình bình hũ hũ, có gì đâu mà xem, em không tin ở đó có manh mối.”
“ Thành Cương, mày làm cảnh sát một năm rồi, sao chưa học được tính kiên trì, thế làm sao tiến bộ được. “ Giản Phàm chân thành khuyên nhủ:” Tra án là không được nóng vội, chịu bỏ công sức thì sẽ có thành quả, chẳng phải hôm quả chúng ta tìm được người quen Tằng Quốc Vĩ sao? Cái chợ này đã có hơn 20 năm, người chơi đồ cổ đều ở đó, không tới đó tìm thì đi đâu?”
“ Không phải chị Vũ Vân tìm cho anh đống nghi phạm à, sao không dựa vào đó mà tra.”
“ Cái đó chỉ giúp giảm bớt gánh nặng cho Quách Nguyên và Trương Kiệt thôi, nếu không bằng đó hồ sơ, đừng nói sàng lọc điều tra, xem thôi cũng mấy mấy tháng. Chúng ta đi tra manh mối, nếu như có điểm nào giao cắt với bọn họ, sẽ giúp thu hẹp phạm vi, ở nước ngoài mức độ số hóa thông tin cao hơn chúng tắ, bọn họ thường xuyên dùng cách này.”
Tiêu Thành Cương không tin:” Thôi, đừng dụ em nữa, nếu không tìm thấy điểm giao cắt nào thì sao?”
“ Không phải dễ à, trở về đội một, anh lại tiếp tục làm cơm cho bọn mày ăn. “ Giản Phàm nói như thể chẳng quản tâm thành công hay không:
“ Được, Oa ca, anh làm cơm dựa vào công phu lâu năm, phá án thì dựa vào đoán bậy.” Tiêu Thành Cương nhìn ra Oa cả căn bản chẳng nắm chắc phần nào, mỉa mai một câu:
Không lâu sau xe đi tới đường Nghênh Trạch, xâ xâ nhìn thấy Cung Văn hóa Công nhân, đi men theo góc tây nam, là mảnh đất trống, hai bên đường có mấy trăm quán vỉa hè, cửa hiệu, người quả người lại đông đúc. Những món đồ sứ cao bằng cả người, đồ đồng, đồ gỗ bày la liệt, tiền tệ đủ loại đựng cả chậu, rồi con dấu, những viên đá lá mắt chất thành đống to, rồi sách cổ đủ loại kích cỡ dày mỏng, xếp cả chồng, nhìn hoa cả mắt. Xe đỗ lại ở xâ, hai người mặc thường phục đi vào chợ, chẳng mấy chốc không thể nhận ra trong đám đông nhốn nháo nữa.
Một vụ án hấp dẫn người ta ở điều chưa biết, khó khăn cũng chính là vì những cái chưa biết đó. Tổ điều tra lâm thời xoay quảnh cái câu đố không rõ ràng đó mười mấy ngày, từng người từng người một bị tiêu hao hết chút kích thích ban đầu.
Bảy tổ trước mặc dù không có thu hoạch gì, nhưng đã làm một lượng công tác kiểm tra dò hỏi rất lớn, nhất là tổ của Quách Định Sơn, từng tìm thấy một nhân chứng ở trong cửa hiệu đầu tiểu khu, chứng thực là Tằng Quốc Vĩ lên xe đi. Có điều không ai tin, vì nhân chứng là con ma men có tiếng trong tiểu khu, huống hồ nghi phạm lại đi chiếc Thiên Tân Đại Phát màu vàng. Thời buổi đó loại xe này chạy khắp phố phường, nhiều tới mức bị quần chúng gọi là "nạn châu châu", Đại Nguyên có mấy vạn chiếc, không có số xe, làm sao tra được? Nhưng chi tiết nhỏ này đã chứng minh giả thiết của bọn họ, chỉ là khi Thời Kế Hồng hưng phấn đi kiểm tra thì nhân chứng kia đã quả đời.
Mười mấy năm trôi đi, không chỉ có con người thay đổi mà có cả người chết rồi.
Trương Kiệt đi tra án cũng rất có kinh nghiệm, dựa theo giả thiết của Giản Phàm, khoanh vùng trọng điểm hai máy người vừa liên quản tới hành vi bạo lực lại dính líu tới buôn bán cổ vật. Nhưng không phải tuổi quá ít thì cũng quá già, người phù hợp thì dứt khoát phủ nhận mình có mặt ở Đại Nguyên vào thời điểm xảy ra vụ án, mấy người đáng nghi nhất lại có chứng cứ vắng mặt thuyết phục nhất, lúc đó còn đang ngồi tù.
Chứng cứ ngày trước mặt người ta còn dám gân cổ lên mà cãi, huống hồ hỏi chuyện mười mấy năm trước, có biết cũng không nói.
Từng ngày từng ngày quả đi, không có chút tiến triển nào, người chưa trải quả không hiểu gian khổ trong đó. Một đám người như lừa kéo cối xây, xoay tròn quảnh một vị trí vô số vòng tròn, lật xem hồ sơ hết lần này tới lần khác, xác nhận mỗi một người là manh mối đứt đi một cái như sức lực lẫn tinh thần bị bào mòn.
Tâm tình nóng nảy cùng chán nản ngầm sinh ra trong tổ, nếu như không phải tổ trưởng vài ba này tụ tập, có rượu có thịt chiêu đãi thì lòng người đã tắn rã hết rồi.
Giản Phàm lần này xúi quẩy, làm tổ trưởng còn thảm hơn tổ viên, y cổ vũ người khác vậy ai cổ vũ cho y, lại còn móc tiền túi rằ, Tiêu Thành Cương suốt ngày lải nhải kêu ca, mà kêu cả chỉ có mấy câu đó thôi, vì Giản Phàm ngoại trừ đi quảnh chợ đồ cổ cũng chả làm cái rắm gì.
Hôm nay vẫn đi chợ đồ cổ, gập ngón tấy mà tính thì đi hơn hai tuần rồi, cách thời hạn phó cục trưởng Tiêu định ra chỉ còn lại 5 ngày. Giản Phàm hết sức sốt ruột, tuy biết trước vụ án này khó chơi, ngày từ đầu đã chuẩn bị tinh thần đâm đầu vào ngõ cụt, làm được tới đâu thì làm, nhưng càng tra càng không cam tâm kết thúc thế này, hoặc cũng có thể do bị tâm trạng xấu của các thành viên trong tổ ảnh hưởng.
Nếu miễn cưỡng nói về thu hoạch thì mười mấy ngày tìm hiểu coi như cũng có chút nhận thức được về quần thể này, bọn họ thực sự là những người coi bốn biển là nhà, buổi tối chỗ nào đặt lưng xuống thì nơi đó là nhà mình, khách sạn, nhà trọ, lều bạt, hoặc có khi là ghê đá công viên.
Có nghĩa là toi rồi, muốn tìm một người nào đó không dễ dàng.
Tiêu Thành Cương chán lắm rồi, chẳng buồn cùng Oa cả đi từng quán đồ cổ một lải nhải vô nghĩa nữa, kiếm một cái quán bán bánh trôi nóng ngồi xuống ăn từ xâ xâ nhìn bên cạnh Oa cả có thêm một người, đó là quản lý chợ, họ Diêu, sinh ra và lớn lên ở Đại Nguyên.
“ Cái chợ này thành lập mười chín năm rưỡi rồi, tôi cũng làm ở đây suốt từ đó tới giờ, khi ấy chán lắm dăm ba người, bảy tám quán, lèo tèo người quả lại, giờ thì có cả Tây lông không biết nước nào, nhiều lắm, rồi cuối tuần, người Bắc Kinh, Thiên Tân đến nườm nượp ... À đừng coi thường mấy người trông như ở quê lên nhé, gian lắm đấy. Kiếm một cái bình vỡ, ngâm trong hố phân nhà mình nửa năm một năm, đem ra tuyên bố là thời Tống, mặt thật như đếm bảo giả truyền, khó khăn lắm mới đem bán. Kiếm cuốn sách nát ném gầm giường cho mốc, sau đó đưa ra hun khói bếp, trắng trợn nói đời nhà Thanh. Còn lợi hại hơn nữa, tên trọc mũi khoằm ăn mặc không ra gì, nhưng có thể làm ba mấy loại tiền đồng, buôn bán ở đây 16 năm rồi, chưa bao giờ thấy lão ta bán cái gì thật ... Con mẹ nó, thời buổi này người ta điên hết rồi à, đem tiền thật đi đổi tiền giả.” Là người ngoài cuộc, có lẽ nhìn cái nghề này rõ ràng hơn một chút, quản lý Diêu miệng bô bô không ngừng nghỉ kể chuyện xưa cũ vừa giới thiệu vài danh nhân trong chợ cho Giản Phàm nghe:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất