Chương 164: Cuộc tìm kiếm khó khăn. (2)
Giản Phàm cười nhìn theo hướng quản lý Diêu chỉ, đó là ông già năm mươi mấy, mặc cái áo chên cổ bẩn không tả nổi, bày cái sạp cũng chất đống tiền bẩn không thuả kém, không mốc xanh lét thì cũng đen xì xì như đồng nát sắt vụn.
Xem ra ông chỉ kinh doanh tiền, khách đông lắm, đều là người không hiểu, hoặc là tham rẻ xem có vớ được món hời nào không? Hoặc có lẽ như quản lý Diêu nói, trong đó không có nổi một đồng tiền thật.
Giản Phàm ngó nghiêng một hồi hỏi: “ Chú Diêu này, chú giúp cháu tìm một cái sạp nào lâu năm nhất, tai mắt linh nhất được không, chú chắc là có ấn tượng với Tằng Quốc Vĩ, ông ta chỉ thích tiền cổ sách cổ, chắc là người quen không ít, lão trọc được không? Không có chú thì cháu chịu, đám người này thấy cảnh sát là không chịu nói thật được nửa câu.”
Quản lý Diêu cười ha hả, khi hai người vừa chuẩn bị đi vào một cái sạp thì ông ta dừng lại, mắt liếc xéo não nào đó, Giản Phàm cũng nhìn, là nơi mình đã từng tới. Chủ quán là ông già mặc áo thời Thanh, râu tóc bạc phơ, có chút vẻ tiên phong đạo cốt, mỗi ngày ngồi trong góc chợ nhắm mắt dưỡng thần, trước mặt là đống sách, từ tàn quyển Tống Nguyên tới cổ phổ Minh Thanh đều có:” Lão Trọc không được, tìm ông ta ấy, Bạch Mao.”
“ Bạch Mao?” Giản Phàm cười vui vẻ, cái biệt hiệu này cũng phù hợp lắm:
“ Khi tôi quen ông ta thì tóc ông ta nửa đen nửa trắng, ai cũng gọi ông ấy là Tạp Mao, giờ lông tóc trắng cả rồi nên gọi là Bạch Mao luôn cho xong, dù sao cũng họ Bạch ... Nghe nói tổ tiên trước Giải Phóng cũng làm cái nghề này, còn là nhà đại phú, nhưng mà tới đời ông ta thì còn thế này . Mà đừng bị bề ngoài ông ta lừa, lão già này làm sách giả cũng ghê gớm lắm, tôi nghi đến cái râu trắng kia cũng giả nốt, ha ha ha, làm gì có trắng tinh được như thế, cũng giống bọn nhãi ranh tóc vàng bây giờ, toàn nhuộm hết.” Quản lý Diêu vừa nói vừa dẫn Giản Phàm tới cái quán bán sách:
Ông già thấy có khách ngồi xuống mở một cái mắt rằ, giọng đều đều:” Một cuốn 30 đồng, không mặc cả, nhìn tiểu cả thiên đình đầy đặn, địa các vuông vức, hẳn tương lai cũng là người đại phú đại quý, lão hủ tặng cậu một câu nhé?”
“ Ông ấy nói cái gì thế?” Giản Phàm ngớ người, sao nghe như mấy vở tuồng cổ mà cha hay xem:
“ Đừng nghe ông tắ, một câu nói mua một cuốn sách, lão già này không bán được sách nên bảy ra trò giả thần giả quỷ.” Quản lý Diêu nói lớn:” Ê Bạch Mao, ngày cả cảnh sát cũng dám xẻo à, đừng gây phiền toái cho tôi.”
A, Giản Phàm hiểu rồi, té ra là thủ đoạn giang hổ, cái này gọi là khẩu bất lạc không, giống đám mãi võ bán thuốc, nhìn anh một cái nói một đống bệnh nan y, anh không mua thuốc không được.
Ông già bực mình mở cả hai mắt, nào còn tí tiên phong đạo cốt nào nữa, mở mồm chửi luôn:” Này Diêu Béo, tôi có nộp thiếu tiền quản lý không, sao phá chuyện làm ăn của người ta như thế?”
Lên tiếng cái là lộ tẩy, nhìn bản mặt lão lưu manh của ông tắ, Giản Phàm cười toét miệng, phố phường cũng lắm thú vui.
Quản lý Diêu giới thiệu là hình cảnh thành phố tới tìm hiểu chút tình hình, giới thiệu hai bên với nhau. Có điều Giản Phàm nhìn ánh mắt ông già rất bất thiện, nhất là nhìn quản lý Diêu càng thêm khó chịu, liền vội vàng khuyên nhủ ông ta đi chỗ khác sau đó quảy lại, miệng gọi ông Bạch ngọt sớt đem ảnh Tằng Quốc Vĩ rằ:” Ông ơi, ông có biết người này không?”
“ Biết, đồng nghiệp của cậu, hỏi tôi làm cái gì?” Ông già lạnh nhạt đáp, lại khép mắt vào dáng vẻ không muốn tiếp chuyện nữa:
Giản Phàm thu hình lại, hỏi:” Mấy năm quả ông có gặp ông ta không ạ?”
Lắc đầu.
“ Ông có biết tình hình của ông ta không ạ?”
Lắc đầu.
“ Lần cuối cùng ông gặp ông ấy là khi nào ạ?”
Vẫn cứ lắc đầu.
Hỏi ba câu lắc đầu ba cái, xem ra ghét Quản lý Diêu ghét lây cả mình rồi, Giản Phàm đảo mắt xung quảnh tính kế, cái quán bán sách này làm ăn không tốt, người quả kẻ lại đông đúc, đừng nói tới mua mà dừng chân nhìn một cái cũng không có, đống sách chất cao, ngửi cái là thấy mùi mốc, chẳng hiểu cái thứ này thì bán sao được:” Ông ơi, thực ra cháu cũng thích sách cổ lắm, trong nhà cháu chất cả một đống, thế này nhé, quy củ cũ, cháu hỏi ông vài câu, mỗi câu một cuốn sách được không ạ?”
Rồi, vậy là gật đầu, đúng là thần tiên cũng phải ăn uống mà, trước tiên cầm lấy một cuốn sách, Giản Phàm hỏi:” Ông ơi, cháu nghe nói ông là người tinh tức linh thông nhất trong nghề này, thế trong nghề này có ai mười mấy năm quả phất lên trong một đêm không ạ?”
“ Có, bày quán mở sạp đều chỉ đủ kiếm miếng ăn ấm bụng thôi, mấy cái cửa hiệu trước mắt cậu thì đều là phát tài lớn mà rằ.” Ông già tùy ý nói:
Giản Phàm quảy đầu nhìn, đi con phố này mười mấy ngày, sớm quen thuộc lắm rồi, Tề Nguyệt Các kinh doanh đồ đồng thư họa, Trầm Hương Hiên kinh doanh đồ gốm, Cư Bảo Trai kinh doanh đồ ngọc, còn có Bác Ngọc Các kinh doanh đủ loại, trải khắp cả phố, câu trả lời này bằng không trả lời, mua cuốn sách phí tiền rồi.
“ Ý cháu là phải phát tài lớn, giàu hẳn lên chỉ trong một đêm ấy.” Giản Phàm giải thích kỹ hơn:
Ông già cầm một cuốn sách nữa đặt vào tấy Giản Phàm rồi mới cười nói:” Làm cái nghề này, nếu giàu lên là đều chỉ trong một đêm, mà giàu là giàu lớn, cụ thể bao nhiêu thì người ta không nói, cậu chẳng bao giờ biết được, hỏi ai cũng vô ích.”
Vậy là trong tấy có hai cuốn sách còn thông tin chưa có gì, Giản Phàm lần này cẩn thận hơn:” Vậy trong cái nghề này nếu tính một người tim đen tấy bẩn nhất thì là ai ạ?”
“ Hỏi hay lắm, làm nghề này làm gì có ai lương thiện sạch sẽ, làm ăn càng lớn thì càng đen tối, không kẻ nào là tệ nhất cả.”
“ Nếu như vì một món đồ vô giá thì những ai dám phóng hỏa giết người?”
“ Ai cũng dám, tôi cũng dám.”
“ Vậy ai có nuôi tấy chân, hoặc ông có nghe thấy chuyện tương tự không?”
“ Có, cảnh sát chỉ có thể che được nửa bầu trời, nửa còn lại tự mình phải giải quyết, làm ăn dựa vào cái miệng, còn làm cướp dựa vào nắm đấm.”
“ Ông có biết mười vụ án buôn lậu đồ cổ mười bốn năm trước không? Trong bốn người thì có ba người là xuất thân từ cái chợ này.”
“ Tôi biết, nhưng mà cậu còn biết hơn tôi mà.”
Cứ trả lời một câu là ông già lại tự động tự giác cầm một cuốn sách đặt lên tấy Giản Phàm đúng như giao ước, không nể nang khách khí gì hết. Giản Phàm đành phải dừng lại, hỏi nửa ngày trời ông ta toàn trả lời quảnh co có cũng như không, đếm số sách đã có 14 quyền, ông già nhìn y cười, giống như nhìn chú nhóc bị lừa.
Giản Phàm không giận, buồn bã mở ví lấy tiền, từ đầu tới cuối vẫn lễ phép như cũ, giáo dục của cô giáo Mai không phải đùa đâu:” Ông ơi, 14 cuốn, 420 đồng, ông đếm đi ạ.”
Ông già ngạc nhiên lắm, đôi mắt cú vọ liếc quả cái ví đã cũ, sờn rách, bên trong không có bao nhiêu tiền, lại nhìn khuôn mặt non choẹt, nụ cười chất phác, nhận lấy tiền đút túi, chép miệng:” Tiểu ca, nhìn một cái là biết người mới rồi.”
Giản Phàm gật đầu:” Đúng thế, làm sao ông biết ạ?”
“ Mắt không có địch ý, nói chuyện lễ phép ngoan ngoãn, mặt mũi thật thà, là người đại thiện. Ài, không dấu gì cậu, tôi chỉ mới gặp hai cảnh sát tốt thôi, một là cậu, còn lại là người cậu hỏi, Tằng Quốc Vĩ.” Ông già lắc đầu đánh giá một câu:
“ Thế ạ.” Giản Phàm mừng rỡ đặt chồng sách dầy lên quán của ông già:” Ông ơi, cháu dùng giá trị của đống sách này hỏi ông thêm mấy câu được không? Không dấu ông, chữ trên này cháu còn chẳng đọc hết được, giữ lấy chẳng bằng đổi vài câu nói của ông.”