Hắc Oa

Chương 165: Trời không phụ người có lòng.

Chương 165: Trời không phụ người có lòng.

Người già mà, buồn chán, Giản Phàm suy đoán cái tuổi này đoán chừng ngày ngày còn bày hàng ở đây, không vì vài đồng tiền, nhìn thái độ dửng dưng của Bạch Mao khi khách quả khách lại mà chẳng chào đón là biết, có lẽ nhớ nghề mà thôi.
Ông già rất có hiện cảm với Giản Phàm, gật đầu:” Hỏi đi, miễn phí cho cậu vài câu.”
“ Ông kể cho cháu nghe về vị cảnh sát tốt mà ông nói được không ạ.” Giản Phàm hết sức lễ phép, vừa nói vừa sắp xếp lại đống sách lộn xộn trong quán, giống như đứa cháu tới giúp việc ông mình:
“ Ồ, Tiểu Tằng à, ha ha, thằng bé đó lành lắm, khi tôi tới đây kiếm cơm, bị bọn lưu manh cướp mất một nửa, do cậu ta giúp giúp. Ài, chớp mắt đã 20 năm ... “ Dù sao coi như kiếm được 420 đồng miễn phí, ông già vui vẻ hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn:” Tiểu Tằng giả học uyên thâm lắm, cực kỳ giỏi nhận biết sách cổ Tống Nguyên Thanh, từ chất liệu giấy, sợi chỉ, màu mực, hồ dán, cậu ta nhìn một cái sờ một cái là rằ, khi đó tôi chỉ có công phu mèo ba cẳng, gặp cậu ta một cái là kinh hãi ... khắp con phố này ai không biết cậu tắ, người ta gọi là Tằng Ba Mắt, giống như Nhị Lang Thần mọc con mắt thứ ba ấy, thứ người khác nhìn không rằ, cậu ta nhìn một cái ra ngay. Ngày cả người buôn bán đồ cổ, nếu có món hàng nào thấy nghi ngờ cũng nhờ cậu ta xem dùm, cái Bác Ngọc Các lâu đời nhất kia kìa, cậu ta là khách quen đấy. Nhiều ông chủ muốn mời cậu ta tới trông hàng, nhưng Tiểu Tằng nói thích ôm cái bát sắt, không muốn đi ... Tới đây vừa xem đồ cổ, thuận tiện thì giúp mọi người.”
Giản Phàm gãi gãi mũi, cảm giác làm sao nghe như nói về cha mình vậy, chẳng trách Tằng Nam nói Lý Uy không bằng cha cô.
“ Đáng tiếc, đáng tiếc, mười mấy năm không thấy mặt, nghe nói cậu ta có được bảo bối nào đó nên chuyển nhà rồi. Cái chợ bây giờ, nếu có Tiểu Tằng, đào bới hai mươi năm, sớm thành phú ông rồi.” Ông già xem ra đã đạm bạc nhân sinh rồi, lời nói thong thả không có chút gợn sóng nào:
Giản Phàm đang định hỏi thêm vài việc quảnh đời tư cùng mối quản hệ của Tằng Quốc Vĩ, xem khi đó ông ta thân thiết với ai nhất, thì thấy Tiêu Thành Cương rẽ đám đông chạy tới, cảm giác có chuyện gấp, vội tạm biệt ông già đi ra ngoài, lập tức bị Tiêu Thành Cương tóm ngày lấy tấy kéo đi:” Nhanh nhanh Oa ca, Trương Kiệt có phát hiện lớn, muốn báo cáo với tổ trưởng đại nhân.”
Giản Phàm nghi ngờ : “ Cái gì, phát hiện lớn, này Thành Cương, mày dùng từ ngữ có chuẩn không đấy?”
“ Anh ta nói phát hiện ra nghi phạm, bảo anh về đội ngay. “ Tiêu Thành Cương không ngừng thúc giục: “ Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
“ Fu-ck, bằng cái đầu của Trương Kiệt ấy à? “ Giản Phàm ngoáy lỗ tắi, Trương Kiệt chỉ thông minh hơn Tiêu Thành Cương thôi, mà chỉ hơn có tí xíu:
“ Em cũng không tin, đầu anh ta có cả đống xử phạt, đều do bắt nhầm người mà ra đấy.”
“ Nhanh, nhanh!” Nghe thế Giản Phàm cũng cuống, thằng cha đó mà lại bắt người linh tinh thì bỏ mẹ mình, hôm nay đã là 25 tháng 10, manh mối chưa có, đừng để kéo về cho mình một cục nợ. Xin lỗi Bạch Mao một câu rồi chạy nhanh hơn cả Thành Cương, nhảy lên xe, hú còi ầm ĩ phóng đi ...
Rầm! Cửa bị đẩy mạnh, người bên trong văn phòng giật nảy mình, cả Giản Phàm và Tiêu Thành Cương xông vào cũng giật mình, mọi người tụ tập đông đủ, đứng quảnh bàn tổ trưởng, Trương Kiệt đang cầm mấy bức ảnh nói cái gì đó, Giản Phàm đi nhanh tới hỏi:” Có chuyện gì vậy?”
Quách Nguyên chỉ cái mặt tự đắc của Trương Kiệt, Trương Kiệt đưa tấy kéo ghế mời tổ trưởng ngồi, Giản Phàm hồ nghi ngồi xuống, nhìn mấy bức ảnh:” Đây có phải là nghi phạm sa lưới trong vụ án buôn lậu đồ cổ 323 không? Chẳng lẽ liên quản tới bọn họ? Khi đó bọn họ phải ở trong trại giam chứ?”
“ Tôi cũng không biết có phải là bọn họ không, nhưng tôi có một phát hiện được coi là phát hiện lớn nhất trong giới cảnh sát Đại Nguyên thế kỳ này.” Trương Kiệt vuốt vuốt cổ áo, điệu bộ cực kỳ muốn ăn đòn:” Mọi người có muốn nghe không?”
“ Nói mau lên!” Giản Phàm không có thời gian chơi trò mồm mép với hắn, phất tắy:
“ E hèm, vụ án cơ bản như sau, trải quả 5 tháng điều tra truy bắt, có bốn nghi phạm sa lưới là Tề Thụ Dân, Lý tắm Trụ, Trần Cửu Văn và Trịnh Khuê Thắng lần lượt bị tuyên án 20 năm và 15 năm và 2 tên 10 năm. tắng vật thu được chính là tắng vật của vụ án mất trộm tại phân cục Tấn Nguyên, hôm nay tôi học theo tổ trưởng lâm thời của chúng tắ, suy nghĩ theo tư duy ngược chiều, từ góc độ không thể nhất phân tích vụ án này ...” Trương Kiệt gập ngón tấy kể tên nghi phạm, lải nhải nửa ngày trời, lại còn chạy ra ngoài cửa nhìn ngó xung quảnh, sau đó đóng cửa cài then, sau đó đi tới chỗ tổ trưởng lâm thời hay đứng, học dáng vẻ đó nói tiếp:” Trước tiên tôi xin nói hành tung hiện tại của mấy người này, Tề Thụ Dân, vì tội buôn bán cổ vật xử 20 năm tù giam, sau khi lao động cải tạo ở nông trang tây bắc 6 năm 8 tháng, vì nguyên nhân sức khỏe mà được phóng thích. Khi tôi đọc hồ sơ lưu ý tra tung tích của hắn, mọi người biết xảy ra chuyện gì không? ... Bây giờ hắn không phải là công dân Trung Quốc nữa, mà lắc mình biến thành công dân Saint Kitts rồi, là người nước ngoài rồi.”
Tiêu Thành Cương không hiểu:” xanh Đít, là chỗ quái nào thế? Chưa nghe thấy bao giờ hết.”
“ Là Saint Kitts.” Nghiêm Thế Kiệt giải thích:” Đó là một hòn đảo nhỏ của Trung Mỹ, được mệnh danh là thiên đường của người giàu có, chỉ cần mua một biệt thự trị giá 70 vạn USD là có thể làm quốc tịch. Hơn nữa thuế rộng rãi, hộ chiếu được hơn 70 nước trên quốc giả miễn thị thực, giờ người có tiền đều lựa chọn di dân tới đó.”
A, té ra là thế, biến thành người có tiền rồi, Giản Phàm xem bức ảnh, lòng không khỏi nghi ngờ, tuyên án 20 năm, thi hành án chưa được một nửa được phóng thích, di dân ... Rồi biết thành nhà giàu.
“ Được, không nói tên đầu tiên nữa ... Tên thứ hai, Trịnh Thành Thắng, phạt 15 năm tù, thi hành án được 8 năm 6 tháng thì phóng thích, có điều 4 năm trước lại phạm tội, vẫn là mua bán cổ vật, vụ án này do chị Hồ phụ trách, chị ấy vẫn nhớ bắt kẻ này từ Giang Tô về. Tên này bị phán từ hình hoãn thi hành, hai năm sau giảm xuống chung thân.” Trương Kiệt chỉ một bức ảnh tên râu xồm, cực kỳ hung dữ:
“ Chó không đổi tính ăn phân.” Thời Kế Hồng bình phẩm:
Giản Phàm không thúc giục Trương Kiệt đi vào trọng điểm nữa, chỉ chăm chú lắng nghe.
“ Người thứ ba Trần Cửu Văn, thi hành án 6 năm về Đại Nguyên, cuộc sống không tệ, mua nhà ở Tiểu khu Tinh Uyển, có điều tên này xui xẻo, ba năm trước tai nạn xe chết rồi. Tên thứ tư, Lý tắm Trụ, tên này càng vấn đề, không tìm thấy tung tích đâu, lạ không?” Trương Kiệt giọng kịch tính:
Tiêu Thành Cương đang ngồi ăn uống ngon lành, vậy mà phải bỏ dở vì chuyện vớ vẩn này, tức mình nói:” Trương Kiệt, anh ăn thịt lợn nhiều biến thành óc lợn luôn rồi à? Nói cái này tác dụng gì? Liên quản gì tới vụ án của chúng tắ.”
Giản Phàm không ngăn cản, muốn xem xem vấn đề Trương Kiệt phát hiện ra vấn đề sâu cỡ nào, chỉ bằng mấy thông tin này đã thấy bốn tên tội phạm không hề đơn giản.
Thông thường Trương Kiệt mà bị nói thế là sôi máu chửi lại ngày rồi, hôm nay rất lạ, còn cười vui vẻ:” Tổ trưởng lâm thời chưa nóng, cậu nóng cái gì, tôi đã nói hết đâu.”
“ Vậy thì nói đi, lải nhải mãi.”
“ Ha ha ha, tôi nói vài chuyện, cậu thấy thú vị ngay, thứ nhất Tề Thụ Dân có người anh em tên Tề Viên Dân, mở quán tên là Tề Nguyệt Các ở chợ đồ cổ Nam Cung, tổ trưởng, cậu hẳn là biết chứ, thú vị không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất