Chương 166: Tức tốc hành động. (1)
Mắt Giản Phàm mở lớn, đúng như y đoán dứt khoát còn người ở chợ đồ cổ dính líu mà, ông già Bạch Mao có nói, cái lớn nhất là cái đen tối nhất.
“ Tề Nguyệt Các được mở 3 năm sau vụ án buôn lậu đồ cổ, trước đó Tề Viên Dân ở Vân Thành là kẻ lang thang thất nghiệp, khi đó đầu tư hơn trăm vạn không phải con số nhỏ, nguồn gốc số tiền này có vấn đề hay không? Có liên quản tới người anh em ngồi tù của hắn không? Còn nữa, mấy tên này đều được giảm án lớn, chúng ta đóng cửa nói với nhau thôi, chắc chắn là tiêu phí không nhỏ, huống hồ còn ra nước ngoài.” Trương Kiệt hí ha hí hửng:
Giản Phàm kinh ngạc tới trợn mặt há mồm rồi, vấn đề, vụ này bốc mùi hơn cả cá ươn, ai phủ nhận thì đúng là quá ngu xuẩn. Nhưng mà càng ngạc nhiên hơn là Trương Kiệt chỉ quả một đêm mà như biến thành người khác, trình bày lý lẽ rõ ràng, tầng lớp đâu ra đó, từng chút từng chút một đem nghi vấn tập trung lên anh em Tề gia, đúng là tà.
“ Nghi vấn thứ hai, Trần Cửu Văn sau khi ra tù làm lái xe cho Tề Viên Dân, theo như điều tra của trung đội cảnh sát giao thông, người gây tai nạn cố ý đâm vào xe Trần Cửu Văn, nhưng sau đó thì lắng xuống.”
“ Nghi vấn thứ ba, vụ án buôn lậu cổ vật của Trịnh Thành Thắng mơ hồ chỉ về phía Tề Viên Dân, chị Hồ từng triệu tập hắn hỏi chuyện, nhưng hắn chối bay chối biến, không thừa nhận gì hết, phải thả người.”
“ Nghi vấn thứ tư, Tề Thụ Dân tuy có quốc tịch nước ngoài, nhưng mỗi năm xuất nhập cảnh mấy lần, về nước ở đâu, làm gì, có ẩn thân ở Đại Nguyên hay không đều không biết.”
“ Nghi vấn thứ năm, Tề Nguyệt Các chưa tới 10 năm đã thành hiệu đồ cổ số một số hai ở Đại Nguyên, hai năm trước một bức tranh thủy mặc Bát đại sơn nhân lập kỷ lục đấu giá 386 vạn, vang danh khắp nơi, mơ hồ thành lão đại trong nghề. Mà Tề Viên Dân là loại gì? Theo tài liệu cục công an lưu trữ, tên này 20 n ăm trước là tên đào trộm mộ, đúng là giả học sâu xâ.”
Giản Phàm toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên y vào Tề Nguyệt Các còn lấy ảnh Tằng Quốc Vĩ ra hỏi, ông chủ rất khách khí, nói là quen biết, trên người mình còn một tấm danh thiếp của Tề Viên Dân.
Mẹ nó, té rằ, té ra ở ngày bên cạnh, nhắm mắt lại hồi tưởng từng biểu cảm từng cử chỉ của Tề Viên Dân khí đó.
Tiêu Thành Cương thì không kìm chế được rồi vỗ tấy bôm bốp, hâm mộ nhìn Trương Kiệt:” Mò được cá lớn rồi.”
Nhưng mọi người chỉ nhìn Giản Phàm, vì y im lìm suốt từ đầu tới giờ, giờ nhắm mắt như ngủ, không ai hiểu thế nào, Trương Kiệt hơi cụt hứng gọi:” Tổ trưởng, tổ trưởng.”
“ Trương Kiệt!” Giản Phàm mở mắt rằ, thấy mọi người đều nhìn mình chờ đợi, ngẫm nghĩ hồi lâu mới cẩn thận nói:” Rất tốt, đào đủ sâu rồi, nghi vấn rất lớn, rất có khả năng sau khi Tề Thụ Dân bị bắt, Tề Viên Dân tổ chức lực lượng ăn trộm lại, vì chúng là kẻ hiểu rõ giá trị cổ vật hơn ai hết, lại có liên hệ mong manh với Tằng Quốc Vĩ. Ưuá trình phất lên sau đó cũng còn nhiều nghi vấn. Nếu thế người thực thi cụ thể là ai, phương diện này đã điều tra rồi chứ, nếu không anh chẳng đắc ý như vậy.”
“ Tra rồi, đội trưởng anh minh.” Chỉ thấy Trương Kiệt đột nhiên trở nên thông minh, dáng vẻ như nắm càn khôn trong tấy trình bày:” Thủ hạ của Tề Viên Dân có một tên cộm cán là Tiết Kiến Đình, có tiền án gây thương tích, đồn công an ngõ Liếu từng bắt hắn, cả đồn công an Nam Cung cũng bắt mấy lần. Hắn là cánh tấy trái phải của Tề Viên Dân, phàm người vùng ngoài có hàng tốt bị hắn nhin trúng, đều dùng đủ thủ đoạn ép mua ép bán cưỡng đoạt. Theo như lời đồn công an Nam Cung, tên này có chút biến thái, toàn thân là hình săm nữ nhân khỏa thân, mọi người gọi hắn là ‘Hoa Đình’ Tổ trưởng tôi phục cậu sát đất, trong tình huống không có bất kỳ manh mối nào, vậy mà sàng lọc ra được Tiết Kiến Đình, hắn không chỉ có trong danh sách 268 người khả nghi, còn dính líu tới cái chợ đồ cổ mà cậu suốt ngày lang thang ... Xem đi, đây là hồ sơ tỉ mỉ của hắn.”
Hồ sơ do đồn công an lập, tội gây thương tích, người trong hình đầu để trọc, hai cái mắt giống như đang trợn tròn, mặt mày hung dữ bặm trợn, sống má cao, môi dầy, tướng mạo súc vật điển hình, hình săm lên tới cổ. Giản Phàm hít một hơi như đau răng, đã gặp tên này thu tiền ở chợ đồ cổ lúc nào cũng có bốn năm thằng đàn em theo sau, bất giác lẩm bẩm thành tiếng:” Làm thế nào đây, làm thế nào đây?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có điều vì tổ trưởng hay có biểu hiện bất thường nên dần quen rồi, Trương Kiệt là ngứa ngáy nhất, nãy giờ còn chưa được khen ngợi:” Tổ trưởng, tôi tốn hai mấy ngày đào xới, thức đêm thức hôm, xem mấy trăm hồ sơ, gọi điện thoại xác nhận khắp nơi tới cạn tiền mới tìm ra chút manh mối này, cậu đừng nói là không có giá trị.”
“ Không, không, tin tức cực kỳ giá trị, tôi tới chợ đồ cổ gặp Tề Viên Dân rồi, hắn ta quen Tằng Quốc Vĩ.” Giản Phàm đấm bàn phát tiết kích động trong lòng:
“ A.” Mọi người không kìm được kêu lên, lại là một tin tức kinh ngạc:
“ Tiểu Phàm ... À không tổ trưởng, tôi kiến nghị một câu.” Nghiêm Thế Kiệt hết sức nghiêm túc:” Bây giờ cậu phải nhấn mạnh mọi người bảo mật, bất kể là đúng hay không, bất kể là tra thế nào, đều phải tiến hành trong trạng thái bảo mật, nếu không truyền ra một cái là thành sóng gió ngay. Đó không phải là người đơn giản, kinh doanh tới mười mấy năm thâm căn cố đế, thể nào chả có chút quản hệ trong giới cảnh sát, ai dám đảm bảo không truyền tới tai người tắ.”
“ Lão Nghiêm nghĩ chu đáo lắm.” Bao nhiêu ngày mới có kết quả này, tinh thần mọi người đều lên cao, Thời Kế Hổng còn tích cực xin chỉ thị:” Tiểu Phàm, bước tiếp theo làm thế nào đây, tra chứ?”
“ Tra!” Giản Phàm nói một câu khẳng định, rồi nghiến răng ra lệnh:” Trương Kiệt, anh và Quách Nguyên tiếp tục theo hướng này đào xới tiếp, xem có thêm phát hiện gì, Thành Cương, đi theo tôi.”
“ Đi đâu?”
“ Phần Dương.”
“ Oa ca, những 200 km đấy.” Tiêu Thành Cương la oai oái, sắp tới giờ tắn cả rồi, giờ đi xâ như thế, tối nay có khi ngủ trên xe:
Giản Phàm nói rất cương quyết:” Dù 2000 km cũng đi.”
Thời Kế Hồng đứng dậy: “ Tôi cũng đi.”
“ Thôi, dì tuổi thế này rồi, đường lại xâ như thế, để bọn cháu đi là được. “ Giản Phàm can ngăn:
“ Để cô ấy đi, nhà mẹ đẻ cô ấy ở Phần Dương, có người quen chiếu cố tốt hơn, huống hồ Kế Hồng xuất thân là thẩm vấn viên, chuyện thẩm vấn cô ấy thông thạo hơn cậu. “ Nghiêm Thế Kiệt đúng là đồng chí lão thành, lúc trọng yếu này bình tĩnh hơn đám trẻ tuổi:
Thế thì không cần bàn cãi nữa rồi, Quách Nguyên và Trương Kiệt vỗ tấy khích lệ lẫn nhau, tới đội trọng án đào xới tư liệu. Giản Phàm, Tiêu Thành Cương và Thời Kế Hồng về đội một làm thư giới thiệu ra ngoài công tác, sau đó trực tiếp lái xe rời Đại Nguyên.
Xe đi gấp, gần ba tiếng sau tới nơi.
Lần đầu tiên nhìn thấy thế giới trong bốn bức tường làm Giản Phàm cảm khái không thôi, hẳn do ám thị tâm lý. mới đi quả cảnh cổng đã thấy bầu không khí nặng nề ngột ngạt, nhìn từ bên trong tường cao che hết tầm nhìn, kẽm gai lởm chởm đan cài chẳng chịt, cánh cửa sắt dày mở ra nghe kẽo kẹt sởn gai ốc, bóng dáng quản giáo khắp nơi, đây chính là trại giam Phần Dương.