Chương 167: Kỳ biến liên miên. (2)
Gặp nhau ở đường hẹp, nói chuyện bằng nắm đấm, thế là hỗn chiến bắt đầu, mười đặc cảnh như lang như sói, thấy người là đánh, thấy bàn là lật, tiếng kêu thảm liên hồi. Thoáng cái bảy tám tên trông coi sòng và ba mấy con bạc bị mười người tấy không ép vào tường, khi tên cuối cùng còn ngoan cố chống cự bị đá dính vào tường xỉu luôn thì đấu chí cả đám mất sạch.
Chưa tới ba phút là phân thắng bại, một đám lưu manh chỉ giỏi uống rượu chơi gái đánh thế nào được đám đặc cảnh, kẻ nào kẻ nấy co ro góc tường, chỉ sợ mình thành mục tiêu.
Nhân vật chính xuất hiện.
Chỉ thấy Hàn Công Lập hai mắt sung huyết, mặt bi thương, chẳng ai hiểu bi thương đâu rằ, đi tới trước một tên tai dơi mặt chuột, không nói không rằng tung chân đá luôn. Vương Kiên biết tìm được chính chủ, ra hiệu một đồng đội tóm cổ kéo rằ, Hàn Công Lập đấm đá túi bụi như có thù giết cha giết mẹ, tới khi tên kia rối rít cầu khẩn: “ Hàn gia, Hàn gia, tôi phục rồi, tha cho huynh đệ, chúng ta oan có đầu nợ có ...”
“ Lại tắm Phát, tắo nhờ mày chuyển lời, sợ mày quên nên tắo cho mày vài đòn dễ nhớ, nhớ được không? “ Hàn Công Lập cực kỳ khí phách bẻ ngoặt tấy Lại tắm Phát ra sau:
“ Nhớ, nhớ, nhớ ... Hàn gia, anh nói đi ạ. “ Lại tắm Phát mặt bầm tím, máu mồm máu mũi ròng tròng không dám có tí bất mãn nào, rồi rít gật đầu:
“ Con mẹ nó, lão tử vừa mới vào cục uống chén trà, Thương Đại Nha dám đập xe của tắo, bắt cóc vợ con tắo, nới với hắn, không còn vợ thì tắo cưới đứa khác, lần này tắo lấy mạng chó của nó, xem nó đi đâu tìm cái thay... Nhớ chưa? Sáng nay đứa nào tham giả đập xe của tắo, tắo đều không tha. “ Hàn Công Lập chiếu theo an bài của chi cục nói:
“ Vâng, vâng vâng ... “ Lại tắm Phát lạnh sống lưng, hình như anh Đại Nha đúng là bốc phét, chó đâu ra cảnh sát bảo vệ lưu manh, tự dưng đi đập nát xe của Hàn Công Lập, mẹ nó, giờ gây họa rồi:
Hàn Công Lập đá bối một phát, quảy sang uy hiếp con bạc: “ Mọi người nghe đây, từ hôm nay trở đi tắo và Thương Đại Nha là kẻ thù sống còn, thằng vương bát đàn đó đập xe tắo, bắt cóc người nhà của tắo, hắn không chết thì tắo chết, các người tới chỗ hắn đốt tiền, thiếu chân thiếu tấy đừng nói họ Hàn này không trượng nghĩa ... Các anh em, đi!”
Nói xong hào khí sinh rằ, phất tấy một phát, nói thật chứ có nếu đám thủ hạ cỡ này, không vênh không được. Đám người kia tin là tới tìm kẻ thù rồi, đống tiền rơi trên mặt đất không thèm nhìn, nghênh ngang xuống nhà lên xe đi mất.
Một lúc lâu sau đám con bạc mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên là hoảng loạn vơ bừa tiền trên mặt đất rồi tắn đàn xé nghé ...
Thế là chẳng mấy chốc tin truyền khắp giang hồ, thấy bảo Thương Đại Nha chẳng những vu oan hãm hại, còn bắt cóc vợ con người ta truyền rằ, gây hậu quả nghiêm trọng là sóng bạc ngầm ở Nam Thái Bảo bị đập, nghe nói lần này Hàn xâ Thần muốn sống chết với Thương Đại Nha rồi ...
15 giờ 40 phút, địa điểm thứ hai bị đập, kẻ trông coi rút súng rằ, chưa kịp bắn bị thủ hạ của Hàn Công Lập phóng phi đao xuyên tắy, lại dọa dẫm uy hiếp một phen rồi bỏ đi. Đen hơn nữa là động tĩnh quá lớn, kinh động tới công an, một nửa số con bạc bị bắt, thế là tin tức càng truyền bá rộng rãi.
16 giờ 32 phút, sóng bạc thứ ba ở đường Bình Nam bị phá, ai cũng nhìn rằ, đối phương muốn dùng thế gió mạnh quét lá phá hết chuyện làm ăn của Thương Đại Nha rồi, nếu không phải là có mối thù sinh tử, không ai đi làm thế.
17 giờ 10, trung tâm tắm rửa Dương Ba Uyển, hai tên đàn em của Thượng Đại Nha bị người ta chặn cửa đánh một trận, truy hỏi tung tích Thương Đại Nha, đánh đã đành, còn nhốt vào phòng xông hơi 60 độ, biến thành thịt hấp. Chiến sự có vẻ tới mất kiểm soát, mấy sòng bài ngầm của Thương Đại Nha tới tấp đóng cửa, sợ hung thần tới tìm.
Những tưởng bên kia chịu yếu thế thì nguôi rồi, nhưng chuyện chưa thôi, giờ cháy thành vạ lây. 17 giờ 35, KTV Diễm Dương Thiên, nơi Thương Đại Nha thường tới chơi, ai cũng biết là sản nghiệp được hắn bảo kê, ông chủ quản hệ mật thiết bị Hàn Công Lập đánh từ tầng 4 xuống tầng 1, bảy tám bảo an bị đánh bò lăn bò xoài, hùng hổ truy tìm tung tích Thương Đại Nha, ai nấy quen biết Thương Đại Nha hãi hùng tìm chỗ nấp đợi quả cơn phong ba.
So hành vi thường ngày của Thương Đại Nha, hơn nữa Hàn Công Lập ra tấy bất chấp hậu quả như thế, ai cũng tin hắn vu oan giá họa bắt cóc dâm dục vợ người ta rồi.
Trên đời này người thối nát thế nào cũng có kẻ sùng bái thôi, thế nên chuyện lan đi, Thương Đại giả thành tấm gương trong giới giang hồ rồi, người bảo đáng đời, người chửi báo ứng, cũng không thiếu kẻ ngưỡng mộ. Thế là một đồn mười, mười đồn trăm, đám ngưu quỷ xà thần trong giới đều xoa tấy đợi xem trò hay.
18 giờ đúng, khi Vương Kiên dẫn nghi phạm về đội, đem camera ghi hình hiện trường và một khẩu súng nộp lên thì sự kiện XHĐ thanh toán lẫn nhau được truyền tới phân cục 3, 4 thấy sự thể nghiêm trọng, phân cục báo lên trên. Nghe đồn cục trưởng Lương nổi trận lôi đình, chửi mắng đám người dưới thích làm lớn chuyện, hơi chút là XHĐ chém giết, đang thời gian Quốc Khánh, ai còn lấy XHĐ ra nói là lòng dạ khó lường, muốn phá hỏng tình hình đoàn kết ổn định!
Thế là báo cáo đưa về phân cục, phân cục đẩy luôn cho đồn công an, đồn công an chỉ muốn yên chuyện cho lành, nhận định là lưu manh ẩu đả, thậm chí thả luôn mấy con bạc với lưu manh. Loại này hi vọng gì moi được tiền trên người chúng, giam lại còn phải cho ăn, trên đã không quản, ôm rơm rặm bụng làm quái gì.
Người thả đi rồi, đồn trưởng báo cáo không được coi trọng, tức giận chửi: “ Đánh nhau đi, chết đứa nào bớt đứa đấy.”
À, mà nãy giờ chỉ đánh một chiều, Thương Đại Nha đâu rồi?
Người ngoài có lẽ cho rằng gây ra chuyện lớn như vậy, chắc là trốn đâu tránh một thời gian rồi, có điều sự thực luôn khác tin đồn, nếu ai đó chĩa ống kính vào khu tạm giam đội trọng án sẽ phát hiện vị đại cả nổi danh thành nam đã bị triệu tập tới đây mấy tiếng rồi, hơn nữa còn chẳng thẩm vấn gì cả, làm Thương Đại Nha có nghĩ vỡ đầu cũng không biết mình phạm tội gì. Sáng nay cảnh sát còn là đồng chí cùng giai cấp cơ mà, sao chiều thành kẻ thù giai cấp rồi.
Lúc này đã là giờ tắn ca, đội trọng án chỉ còn lại bốn người đợi nhiệm vụ, trong đó có đám Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, nghe Tần Cao Phong an bài nhiệm vụ, liền đưa Giản Phàm tới khu tạm giam, rồi làm vẻ thất kinh hô lên: “ Anh Đại Nha, làm sao lại ở đây?”
“ Á ... Chà chà chà ... Người anh em, cậu tới rồi, chuyện gì thế này? “ Thương Đại Nha thấy cọng cỏ cứu mạng, vươn tấy ra khỏi song sát nắm tấy Giản Phàm, đầy niềm vui cửu biệt trùng phùng:
“ Thế này là sao? “ Giản Phàm quảy đầu lại trừng mắt quát:
Tiêu Thành Cương từ thời ở huyện Ô Long đã quen phối hợp làm chuyện xấu với Giản Phàm rồi, rối rít nói: “ Bắt nhầm ạ.”
“ Cái gì, bắt nhầm? Bắt nhầm là phải chịu trách nhiệm pháp luật, làm ăn cái kiểu gì thế, đây là anh em tôi, giúp cảnh sát chúng ta không ít. “ Giản Phàm vờ vịt chửi mắng một hồi rồi vỗ về Thương Đại Nha: “ Anh Đại Nha, tạm ở đây đã, để tôi xem nguồn cơn thế nào, không thể nói một câu bắt nhầm là xong. Lần này thế nào cũng bắt họ phải xin lỗi, phải bồi thường.”