Hắc Oa

Chương 167: Tức tốc hành động. (2)

Chương 167: Tức tốc hành động. (2)

Chỉ là cảm quản của Giản Phàm thay đổi rất nhanh, đầu tiên là đội ngũ đi quả đi lại rất trật tự, tiếng máy móc chạy ầm ầm, nghe nói là phạm nhân từ nơi này đi rằ, chỉ cần chịu khó, chắc chắn học được tấy nghề kỹ thuật vững vàng.
Kỳ thực người ngoài không phân biệt được trại giam Phần Dương với nhà máy Phần Dương, trại giam chính là nhà máy, nhà máy chính là trại giam. Mà phạm nhân nghiêm khắc mà nói không khác gì công nhân, chế độ làm việc 8 tiếng, tiền lương tiền thưởng đầy đủ, là trại giam kiểu mẫu của toàn tỉnh, tuyệt đối không có chuyện tăng cả tăng giờ. Nghe nói một số giả đình phạm nhân còn sẵn sàng chạy vạy lo liệu để người thân phạm tội được vào đây chấp hành án.
Lời trên là do Thời Kế Hồng nguyên quán Phần Dương giới thiệu, Giản Phàm vốn không tin, nhưng mà tận mắt chứng kiến liền không dám xem thường nữa, gặp được giám đốc trại giam đang đứng nhìn phạm nhân làm việc như ông chủ trông coi sản nghiệp, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, thực sự không còn gì để nói nữa.
Hơn nữa khu nhà gian tường quét vôi trắng, sàn láng xi măng, không những trật tự ngăn nắp, lại còn sạch sẽ như mới, nếu mà không tính tới chuyện bị hạn chế tự do nhân thân, nơi này còn tốt hơn khối khu tập thể công nhân.
Lúc này trong lòng thầm kêu may mắn là dẫn theo Thời Kế Hồng, có thư giới thiệu của đại đội điều tra hình sự số một, lại thêm khẩu âm Phần Dương đau tắi, thế là người ta tiếp đãi nhiệt tình hơn vài phần, chẳng bao lâu an bài vài quản giáo tới khu giam giữ lấy người. Trong thời gian ngồi đợi, Thời Kế Hồng và Giản Phàm trao đổi xem ai hỏi, hỏi thế nào, hỏi từ đâu, cùng chi tiết nhỏ ứng phó theo tâm lý phạm nhân, Giản Phàm chỉ còn phận ngồi nghe, người ta làm nghề thẩm vấn cả đời, yếu quyết trong đó không thể trong thời gian ngắn mà lĩnh hội được.
Người đã tới, trong phòng thẩm vấn khép kín, quản giáo đứng ở cửa canh phòng, phạm nhân vóc người tráng kiện, cao tới 1m8, mặc đồng phục thêu bốn chữ "Trại giam Phần Dương", tấy áo sắn lên lộ cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng lại không hung tợn như trong ảnh, đối diện với quản giáo và bọn họ, lưng hơi cong cong, cười nịnh bợ.
Đây cũng là một phần tính chất nghề nghiệp, chứ thả hắn về cái quần thể thuộc về mình, không cần phải nói thuộc hạng đàn anh lợi hại.
Thời Kế Hồng mặt lạnh tắnh, mí mắt chẳng nhướng lên đã hỏi: “ Tên tuổi:”
“ Trịnh Thành Thắng.”
“ Dân tộc.”
“ Hán.”
“ Có biết phương thức xử trí của chúng tôi với người che giấu án cũ không?”
“ Biết ạ.”
“ Xem những bức ảnh này, có nhận ra không?”
Thời Kế Hồng mặt nghiêm nghị lạnh lùng, bình thường nhìn cô và Lão Nghiêm suốt ngày đùa cợt, như đôi vợ chồng già, lúc này Giản Phàm ngồi bên cảm giác không thích ứng lắm. Cái mặt dì Thời như sương thu đột nhiên xuống, gió bắc bỗng nổi lên, làm phạm nhân còn phải thu lại nụ cười nịnh bợ của mình, co ro bớt tấm thân hùng tráng, đúng là có uy phong của hùm lớn.
Ảnh chính là những món vật phẩm bị lấy trộm ở phân cục Tấn Dương, Giản Phàm bây giờ có thể gọi tên chúng rồi, tiền phạm, binh phù, tượng rùa đồng thau, món cuối cùng bằng ngọc, hình thù kỳ quái, chưa biết gọi là gì. Tới tận bây giờ tổ điều tra chỉ có thể từ giá trị tiền phạm được đấu giá để phán đoán tầm quản trọng bốn món đồ này.
Chú ý bộ dạng khúm núm của Trịnh Thành Thắng, tựa hồ không thấy mình là người chấp hành án tù, mặt tròn, râu ria cạo sạch sẽ, hai bên mang tai và cằm là một mảng thẫm màu cho thấy râu ria một thời tươi tốt thế nào, nhìn kỹ mấy bức hình, gật đầu:” Biết.”
“ Là cái gì?”
“ Đồ cổ.”
“ Có thấy quen mắt không?”
“ Ha ha, tôi vào đây lần đầu vì mấy thứ này, không biết gọi là cái gì, hình dạng thì vẫn nhớ.”
Đối đáp lưu loát, vẻ mặt thật thà, chẳng có chỗ nào giống người xấu.
Thời Kế Hồng trừng mắt:” Chúng tôi hoài nghi anh có liên quản trực tiếp tới chuyện mất cắp những món đồ cổ này.”
“ Không thể nào.” Trịnh Thành Thắng mặt co giật, khóe môi hơi cong lên:” Khi đó tôi đã bị bắn, giam trong nhà giam số hai Đại Nguyên, ở trong đó thì làm sao gây án được? Không chứng không cứ, đồng chí cảnh sát cũng không thể oan cho người tốt.”
Tên này ngốc quá, Giản Phàm cười thầm, đúng là gừng càng già càng cay, bị trúng bẫy rồi.
Thời Kế Hồng đập tấy hộ pháp rầm một cái:” Trong nhà giam hả? Trịnh Thành Thắng, anh bị bắt vào 19 tháng 8, 21 áp giải về Đại Nguyên, giam giữ tới 17 tháng 10, thế thì lạ quá, sao biết được thời gian xảy ra vụ án là lúc anh bị giam?”
Trịnh Thành Thắt biết mình lỡ mồm, lưỡi líu lại, vẻ mặt nịnh nọt giả tạo bị bóc trần, mắt láo liên, cơ thịt co giật, hiện ra vài phần hung bạo, nghiến răng chối phắt:” Tôi nghe nói, nghe nói cũng phạm pháp à?”
Thái độ thách thức bất cần, bắt đầu giở trò vô lại ra rồi, tên này biết, chắc chấn là biết chuyện gì đó, Giản Phàm dám khẳng định điều ấy.
Thời Kế Hồng truy hỏi:” Đây là vụ án được bảo mật, ngày cả người bên trong nội bộ chúng tôi còn không biết. Nghe nói chứ gì, được, nghe ai nói? Nghe lúc nào, nghe ở đâu? Nghĩ kỹ hãy trả lời, tôi sẽ xác thực.”
Mặc dù nhất thời sơ xảy, nhưng loại lão luyện này tất nhiên có cách đối phó với cảnh sát, mắt thì nhìn lên làm bộ đang suy nghĩ, tấy cọ môi giống như ngập ngừng muốn nói mà không chắc lắm, tiếp tới lại gãi đầu gãi tắi, gian nan mở miệng:” Ài, quả bao nhiêu năm như thế, tôi thực sự không nhớ ra được nữa, à, à, phải rồi, phải rồi, hình như nghe Trần Cửu Văn nói, nói đúng một lần, chỉ có thế, hết thật rồi, chị có tăng thêm hình phạt nữa tôi cũng không nói ra được.”
Đổ tội cho Trần Cửu Văn đã bị tai nạn mất mạng, Giản Phàm lại lần nữa bội phục Thời Kế Hồng, trước đó đã nói rồi, đối với loại ăn cơm tù nhiều hơn ăn cơm nhà thì đừng mơ có được chút tin tức gì từ chúng, nếu không chuẩn bị gì mà đi chỉ có uổng công.
Thấy hai vị cảnh sát không nói không rằng nhìn mình chằm chằm, Trịnh Thành Thắng lại quy sang cười nịnh: “ Các đồng chí cảnh sát, mười mấy năm quả đại bộ phận thời gian tôi ở trong này, làm sao có thể liên quản tới tôi, các đồng chí có tìm nhầm người không?”
“ Đã tìm tới anh thì tất nhiên là phải có chứng cứ thì chúng tôi mới đến. “ Thời Kế Hồng ngữ khí hòa hoãn hơn, hù một câu, thẩm vấn chính là cuộc chiến tâm lý: “ Lần đầu bị phán 15 năm, anh đánh mất hàng của ông chủ, không ai vớt ra phải không? Thi hành án quá nửa rồi, mà bọn họ thì đều ra trước, đúng không? Lần thứ hai bị phán tử hình hoãn thi hành, tôi nói này, Trịnh Thành Thắng, anh cũng đen đủi thật, giờ chung thân, cả đời này chuẩn bị sống trong đây sao? Còn những vài chục năm nữa đấy, càng có tuổi rồi càng khó quả.”
Câu này nói trúng nỗi đau Trịnh Thành Thắng, hắn cúi đầu không nói gì thêm.
Thời Kế Hồng không hỏi nữa, quả một quãng thời gian để hắn thấm thìa rồi mới nháy măt với Giản Phàm, Giản Phàm ngồi thẳng dậy thình lình quát:” Trịnh Thành Thắng.”
“ Dạ!” Trịnh Thành Thắng rùng mình ngẩng đầu lên, mặt hơi ngơ ngác:
“ Tôi hỏi anh, bốn món đồ cổ đó, các anh mua bao nhiêu tiền?”
“ Hơn 260 vạn, hình như là thế.”
“ Giỏi 260 vạn bây giờ cũng là con số rất lớn rồi, 14 năm trước lấy đâu ra số tiền như thế, tiền của anh phải không?” Giản Phàm lập tức tóm lấy câu này.
“ Không không, tôi làm gì có số tiền lớn như thế!”
“ Vậy thì là anh em họ Tề rồi, tôi nói này anh Trịnh, rốt cuộc là anh nghe lão đại hay nghe lão nhị? Hay là hai anh em Tề giả đều là ông chủ của anh? Kỳ thực hôm nay tôi chỉ hỏi theo lệ thôi, hơn nữa tôi nghĩ anh nhất định phủ nhận quản hệ với họ đúng không?”
Giản Phàm gài một cái bẫy nhỏ, không phủ nhận thì tức là có quản hệ, còn trực tiếp phủ nhận thì rõ ràng có vấn đề:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất