Hắc Oa

Chương 168: Kỳ biến liên miên. (3)

Chương 168: Kỳ biến liên miên. (3)

Nghe nói phải ở lại thêm, Thương Đại Nha khẩn cấp gọi Giản Phàm lại, có tốn tiền cũng còn hơn ở lại đây, cuống lên gọi Giản Phàm nói: “ Đừng đừng đừng, người anh em, nhầm thì thôi, tôi vào thường xuyên ấy mà, chuyện nhỏ, không sao đâu.”
Giản Phàm ngạc nhiên hỏi lại:” Anh không muốn tố cáo à? Vô duyên vô cớ bắt người không phải chuyện nhỏ đâu.”
“ Tố cáo cái gì, người ta không tố cáo tôi thì thôi.”
“ Xem người ta nghĩa khí chưa, thả người rằ, nghe đây, hai người hôm khác mời đại cả tôi một bữa thỉnh tội, sau này còn có việc nhờ tới anh Đại Nha đấy.” Giản Phàm giơ tấy dọa đánh:
Vừa cho Thương Đại Nha thể diện, lại cho cảnh sát cớ xuống thang, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương miệng vâng dạ, mắt gườm gườm nhìn Giản Phàm, thề lần sau phải xẻo một bữa bù lại ấm ức hôm nay.
Cử mở rằ, Giản Phàm thân thiết khoác vai Thương Đại Nha rời chi đội, tới góc tường dừng lại, kéo hắn sang một bên, mặt nghiêm trọng thì thầm: “ Anh Đại Nha, may mà tôi gặp anh ở đây lớn chuyện rồi, Hàn Công Lập được thả rồi, hắn kéo đám người đi đập mấy chỗ làm ăn của anh, may mà anh bị bắt nhầm đấy, nếu không anh không kịp đề phòng, có khi rơi vào tấy hắn thì nguy to, có khi bị hắn đánh thừa sống thiếu chết không chừng.”
Thương Đại Nha kinh ngạc há hốc mồm khoe hết hai cái răng cửa to tổ bố có thể dùng làm xẻng cạp đất, nói không ra lời.
Tần Cao Phong cầm ống nhòm ngồi trong xe chỉ huy cách đó không xâ nhìn Giản Phàm khoác vai Thương Đại Nha mà ôm mặt, rồi, lại thêm nạn nhân, cả lưu manh lẫn cảnh sát đều bị thằng nhãi đó lừa hết sạch ... Không biết chuyện này rồi dẫn tới đâu, nghĩ thôi mà thấy e cả răng.
“ Anh Thương, anh cũng là nhân vật trải quả sóng gió rồi, sao sợ đến mức như thế? “ Giản Phàm xuả xuả năm ngón tấy trước mặt Thương Đại Nha còn chưa tỉnh lại sau hung tin, kỳ thực dễ hiểu thôi, người thường mong bình an, mấy chỗ sòng bài phi pháp càng cần bình an, nếu ngày nào cũng đánh đấm chém giết, ai dám tới nữa, bị một vố thế này không biết bao lâu mới khôi phục nguyên khí:
Giờ Thương Đại Nha không khác gì nuốt hoàng liên xuống bụng, đắng nghét cũng chẳng thể nói với ai: “ Biết mà, biết mà ... Không thể chơi với bọn cớm, báo ứng rồi, một ngày bị bắt hai lần, giờ chỗ làm ăn cũng bị đập, cho người ta sống nữa không ... Cái thằng buồi Hàn Công Lập, ai làm gì nó, là nó úp cứt đái lên đầu tôi, tôi còn chưa tính sổ.”
Giờ điểm làm ăn bị phá, chẳng những mất chữ tín với con bạc, mà còn mất uy tín với đám anh em, khác gì tướng quân mất ấn tín, quản văn mất mũ ô sa? Thương Đại Nha cuống quít rút điện thoại định hỏi tình hình, không ngờ Giản Phàm đoạt lấy: “ Gấp cái gì, anh không thấy đây là cơ hội lớn à, chẳng nhẽ cứ làm ăn cò con lén lút như thế?”
“ Cơ hội gì? “ Thương Đại Nha ngẩn người:
“ Giờ ngoài kia đồn anh bắt cóc vợi con Hàn Công Lập ...”
“ Không phải không phải, tuyệt đối không phải, cậu biết không phải mà.” Thương Đại Nha nào dám dính vào loại chuyện này, ít cũng phải bóc lịch tám mười năm:
“ Ài, tin đồn thôi mà ... Nhưng nếu ai dám làm chuyện này, trên giang hồ dám vỗ ngực xưng hùng rồi đúng không? “ Giản Phàm giơ ngón cái lên, Thương Đại Nha nghĩ cũng đúng, khẽ gật đầu, thế là Giản Phàm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “ Giờ trong giới tiếng tăm của anh như sấm nổ bên tắi, kẻ nào nghe cũng vỡ mật, bằng vào thủ đoạn này, kẻ nào dám chọc vào anh nữa, đúng không?”
Thương Đại Nha chẳng hiểu tình thế ra làm sao, cơ mà chuyện này thì đúng thật: “ Đúng! Rồi sao?”
“ Giờ có hai con đường thôi, một là cuốn xéo, sau này không có người tên Thương Đại Nha ở Đại Nguyên nữa, quán bị đập rồi, thanh danh thối hoắc rồi, một đám người truy sát, lên trời xuống đất hết lối, thế nào? Muốn đi không, tôi tiễn một đoạn?”
Khó khăn lắm mới kiếm được ít cơ nghiệp, ai nỡ bỏ, Thương Đại Nha nghiến răng: “ Đường thứ hai thì sao?”
“ Đơn giản, tôi thấy Hàn Công Lập muốn lợi dụng cơ hội đuổi anh khỏi thành nam, không phải hắn lái xe cho mấy cái sòng bạc sao. Trực tiếp chút, anh đốt luôn mấy chỗ đó, ăn miếng trả miếng, sau này ở thành nam, anh là lão đại rồi. “ Giản Phàm xúi bẩy:
Thương Đại Nha máu nóng vừa dồn lên đầu chưa lâu lại rầu rĩ: “ Người anh em, đánh không nổi, sóng của bọn chúng ít thì mười mấy thằng trông, nhiều hai ba chục, còn có công an che cho, mấy năm quả đuổi tôi như rùa, trốn khắp nơi, nếu đánh được thì tôi đốt lâu rồi.”
“ Có tôi đây, anh sợ gì, hỏi một câu thôi, muốn làm không? Muốn hô phong hoán vũ, một tấy che trời ở thành nam không?” Đúng là lưu manh nhãi nhép, gan nhỏ hơn gan chuột, Giản Phàm bực mình khích: “ Nói một câu xem, muốn hay không?”
“ Muốn!”
“ Tốt, thế chơi tới cùng luôn, tuyên bố ra giang hồ, tắo chẳng những tắo bắt vợ con mày, còn phá mày đấy, sợ cái đéo ... Tôi đảm bảo hôm nay anh làm gì, đồn công an không quản ... Mà dù có bắt, tôi cũng lôi anh ra như thường. Nhưng mà nói trước, đập phá thì được, đừng cướp bóc đả thương, cho sau này không ai dám tới ... Cho anh biết một tin vui, Hàn Công Lập vừa rồi đập phá bị cảnh sát bắt rồi, anh cứ yên tâm mà làm, chọc thủng trời có tôi bịt ...”
Gió càng ngày càng to, Thương Đại Nha hai lần bị bắt, hai lần được thả, không tin Giản Phàm không được, mắt càng lúc càng sáng: “ Người anh em, chơi, tôi sợ cái gì, nhưng mà không có người, đám đàn em tôi không nhiều, giờ lại xảy ra chuyện, bọn chuột nhắt chó chết ấy thế nào cũng trốn cả rồi, một trăm thằng như bọn đấy cũng vô ích.”
“ Anh biết địa điểm không?”
“ Biết chứ, tôi còn ngầm báo cảnh sát mấy lần. Vô ích, mẹ nó bọn chúng cùng một giuộc, chó má như nhau ... Ặc, người anh em, không nói cậu, cậu không giống chúng. “ Thương Đại Nha biết lỡ lời, vội bổ xung:
“ Đương nhiên là không giống, đừng lo, vấn đề này tôi giải quyết cho anh. “ Câu này nói chuẩn quá, đúng là không giống, mình có phải cảnh sát chó đâu, Giản Phàm vỗ vai Thương Đại Nha, đưa tấy lên miệng huýt sáo một cái, hai chiếc xe thùng đi tới, từ trên xe hai mấy người nhảy xuống, ai nấy cao lớn lực lưỡng, mặt mày âm trầm, làm Thương Đại Nha giật mình.
“ Thể hiện chút bản lĩnh cho anh Thương đây kiểm chứng. “ Giản Phàm vung tắy:
Vương Kiên rời hàng, không biết ai ném ra viên gạch, thuận tấy bắt lấy, cầm trong tấy "hây" một tiếng, chặt vỡ làm đôi luôn, phủi tấy như không, mấy người gần đó bĩu môi khinh bỉ. Trò vặt ai chả làm được, chỉ dọa bọn lưu manh.
“ Nhìn thấy mấy chú em của tôi chưa, bọn họ đều có trình độ như vậy, sao, tối nay bọn họ nghe anh chỉ huy hết, dám đi không? Không dám tôi tiễn anh lên đường, thế trọn tình trọn nghĩa rồi chứ? “ Giản Phàm biết loại này không chịu nổi khích bác, nếu nói hắn hèn, còn chẳng bằng đâm hắn một nhát:
Không làm mới là ngu, người này ra sức giúp mình như thế, chắc muốn chia phần thôi, cùng lắm chia nhiều chút là được, dù sao y đâu thể ra mặt, bề ngoài chẳng phải là mình là lão đại à, đó là ước mơ bao năm. Thương Đại Nha đang lúc máu nóng dồn lên đầu cũng không kịp nghĩ sao Giản Phàm lại “giúp đỡ” mình tận tình như thế, nghiến răng: “ Chơi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất