Chương 168: Câu đố chồng chất câu đố.
Mới đầu bị Thời Kế Hồng bẫy một câu khiến Trịnh Thành Thắng khôn ra rồi, đề phòng ngay: “ Đừng dụ tôi, đồng chí cảnh sát, anh em Tề giả thì làm sao tôi dám với cao, người làm ăn liên quản tới đồ cổ ở Đại Nguyên đều quen biết hai người họ, nếu anh nhất định muốn kéo ai có liên quản vào thì toàn bộ người làm nghề này có liên quản rồi.”
“ Ha ha, trả lời khéo lắm, vậy nói xem người này là ai?”
Giản Phàm tung ra chiêu sát thủ thứ hai, may là nhờ có Thời Kế Hồng chỉ chiêu nên chuẩn bị trước, ảnh lấy từ camera giám sát phòng tiếp khách của trại giam Phần Dương. Trên ảnh là trung niên, trông có vẻ gầy gò mảnh khảnh, người này mỗi tháng đều tới thăm hắn.
Bức ảnh vừa đặt trước mặt Trương Thành Thắng, sắc mặt hắn biến đổi rõ rệt, miệng mở ra mấy lần, rốt cuộc không trả lời.
Thời Kế Hồng không cho Trương Thành Thắng nhìn kỹ, thu ngày ảnh về, ngồi nghiêm ở vị trí, khoanh tấy trước ngực ra hiệu Giản Phàm tiếp tục, Giản Phàm tặc lưỡi:” Mỗi tháng đều tới thăm đều đặn, ba tuýt thuốc lá, hai thùng mỳ gói, một túi lạp xường, thẻ nội bộ lại còn có hơn 7000 đồng. Ha ha ha, anh Trịnh, mức sinh hoạt này hơi bị cao đấy, trong trại giam này anh là đại giả rồi hả?”
Nghe giọng điệu giống như trêu ghẹo của Giản Phàm, Trịnh Thành Thắng quen với cảnh sát trừng mắt vênh râu, còng tấy dùi cui, nhất thời không biết ứng phó thế nào.
“ Có câu người còn tình nghĩa còn, người đi trà nước lạnh, cái loại ông không ưa bà không thích, cha mẹ bỏ rơi như anh mà có huynh đệ quản tâm chu đáo thế, tôi không phục không được. Đã vào ba năm rồi phải không, người tới thăm chưa bao giờ đứt đoạn, cái loại đánh mất hàng của chủ, làm gì được ông chủ coi trọng như thế nhỉ? Đừng nói với tôi anh làm ăn riêng nhé, anh không nhà cửa không nghề ngỗng, không vợ không con, nhìn ngang nhìn dọc chẳng giống nhân sĩ thành đạt. Trừ đồng bọn chắc không ai nhớ hả? Phải rồi sao vừa rồi không trả lời người đó là ai.” Giản Phàm mồm mép dây dưa, mỗi câu hời hợt lướt quả, không phải không muốn truy cứu sâu hơn, mà là tình hình nắm được có hạn, đi sâu vào là lộ ngay, đành bóng gió như vậy thôi, vờ vịt cái gì mình cũng biết. Cách thẩm vấn thế này hiếm gặp, quản giáo cũng phải mỉm cười.
Hiệu quả vẫn có, Trịnh Thành Thắng mấp máy môi hồi lâu trả lời:” Một người anh em.”
“ Nói xem tên là gì, tôi cũng muốn làm quen với người anh em gan hiệp dạ nghĩa này, mà không nói cũng không sao. Anh có tin một tiếng là tôi tra ra không? À phải, anh vào đây ba năm có ba người khác nhau tới thăm, là ai thế? Nếu anh không phối hợp, chúng tôi cũng không phối hợp nữa, thực sự cần chúng tôi có thể mời quản giáo cách ly bảo vệ anh, nhưng mà nếu như thế thì mức độ sinh hoạt giảm đi mất, tự do cũng ít đi nhiều đấy.” Giản Phàm hỏi mà như không hỏi, giống hai người bạn đang trò chuyện với n hau, thi thoảng chêm vài câu nói đùa:
Trương Thành Thắng biết bị "cách ly bảo hộ" là thế nào, nghe thì có vẻ tử tế nhưng không khác gì cực hình, tới lúc đó không nhận được tiếp tế, một ngày mười mấy tiếng nhốt trong phòng, không được ra ngoài, không có ai giao lưu, ác hơn cả tra tấn, không kìm được nói:” Đừng đừng, tôi thành khẩn, kỳ thực có gì đâu, tôi có vài người anh em bên ngoài, Tiết Kiến Đình, Lý tắm Trụ, Liên Nhận, thăm hỏi hợp pháp mà, anh cảnh sát, có chỗ nào phạm pháp đâu.”
“ Không, không, ai nói là phạm pháp chứ, Lý tắm Trụ là chiến hữu cũ của anh hả? Giờ anh ta làm gì?”
“ Anh đừng hỏi tôi, hai năm rồi không gặp.”
“ Liên Nhận, cái tên hay đấy, còn anh này làm nghề gì?”
“ Không làm gì, trông coi cửa hàng, thu tiền cho người tắ.”
“ Được, anh nói chi tiết tình hình cho tôi xem.”
Tiết Kiến Định đã trong tầm giám thị, Lý tắm Trụ không rõ tung tích, giờ lại thêm một tên Liên Nhận, chỉ bằng vào hình ảnh trên camera giám sát không dễ tra ra người thật.
Chiêu hù dọa này có hiệu quả, Trịnh Thành Thắng nói cho cùng cũng chỉ là thằng lưu manh, không cần phải nói cũng biết đám này vì lợi ích mà kết hợp thành một cộng đồng, hiếm có là có người vào tù mà còn có người chiếu cố. Như Thời Kế Hồng nói, trại giam Phần Dương là thánh địa ngồi tù mà phạm nhân toàn tỉnh hướng tới. Nơi này quản lý nghiêm ngặt, rất hiếm khi có chuyện ẩu đả, tra tấn xảy rằ, có điều nơi này đa phần giam giữ người thụ án 5 - 10 năm. Loại tử hình hoãn thi hành làm sao lại vào đây được, tất nhiên là đi cửa sau nên cô mới đi trích suất camera giám sát cùng sổ ghi chép xem có ai vào thăm hỏi.
“ Trịnh Thành Thắng, bà chị này nói với cậu một câu thật lòng nhé.” Thời Kế Hồng thay đổi giọng điệu, chân tình nói:” Tôi sắp nghỉ hưu rồi, đời này người bị tôi thẩm vấn không 1000 thì cũng 800, tôi biết trong lòng anh có chuyện, tôi không ép. Tôi muốn nhắc một câu, con người sống tới mức này còn ý nghĩa gì, chuẩn bị chết luôn ở trong này à? Không định lập công chuộc tội có cơ hội ra ngoài à? Đừng nghĩ rằng kẻ ngoài kia có thể tiêu diêu cả đời, chiếu cố cho anh cả đời, bản thân anh tự biết chúng làm cái gì, không ngã ở chuyện này thì ở chuyện khác thôi, đó là chuyện sớm muộn. Khi đó anh muốn lập công chuộc tội cũng không có cơ hội đâu, muốn nói thì nghĩ kỹ hãy nói, có thể nói bây giờ. Chúng tôi rồi, có thể nói với quản giáo, tôi đợi, nhưng thời gian không nhiều đâu, càng để lâu cơ hội của anh càng mong manh, anh ngồi ở đây mười mấy năm, chắc phải có tâm đắc chứ? Anh thực sự nghĩ anh em họ Tề thực sự cả đời không lật thuyền được à? Chúng tôi đã nhắm vào rồi, không dễ đâu.”
“ Chị cảnh sát, tôi thực sự không có gì giấu diếm, tôi nói sao chị mới tin tôi? “ Trịnh Thành Thắng trải quả sợ hãi hoang mang ban đầu, thần kinh ổn định lại, cực lực phủ nhận: “ Chị cứ hỏi xem tôi là phạm nhân gương mẫu đấy.”
“ Muốn biểu hiện tốt để giảm nhẹ hình phạt, sớm ngày ra ngoài à? Không có cơ hội đâu, quản giáo, đưa đi.” Thời Kế Hồng không nhiều lời nữa, gấp sổ ghi chép lại:
Cuộc thẩm vấn kết thúc hết sức bất ngờ, đến Giản Phàm cũng không ngờ, tuy còn lời muốn nói, nhưng Thời Kế Hồng làm thế ắt có lý do nên nuốt vào. Trịnh Thành Thắng cũng ngớ người, ngập ngừng muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn đi theo giám ngục.
“ Ha ha, Giản Phàm, cậu phải chuẩn bị tâm ly, cái loại phần tử cứng đầu cứng cổ này, không kéo quản tài tới trước mắt thì hắn chưa nhỏ lệ đâu, nhất là loại vừa cứng đầu vừa trơn tuột như thế này không thể một lần mà có kết quả. Nhưng ít nhất chúng ta đã biết hắn có điều che giấu, thong thả thu thập thêm thông tin, tìm điểm yếu bắt hắn phải mở miệng.” Thời Kế Hồng phấn chấn lắm, lâu rồi không thẩm vấn hôm nay lấy dao ra dùng lại, hào hứng vô cùng:
“ Kỳ thực hắn cũng đã cung cấp manh mối rồi, chúng ta biết thêm một kẻ là Liên Nhận, cũng xác nhận được chúng hành động theo nhóm. Tôi thấy tác dụng của Trịnh Thành Thắng trong vụ án này gần như bằng không, dù sao khi đó hắn ở trong trại giam thật, cho dù hắn nói, cũng chỉ là chuyện đồn thổi, ý nghĩa không lớn.” Giản Phàm không có vẻ gì là thất vọng, hai người đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“ Vậy bước tiếp theo là gì?”
“ Tra rõ kẻ ngoại vi, luôn luôn có mắt xích yếu nhất, giống như chặt xương tìm đốt, thái thịt tìm thớ vậy. Về bảo Trương Kiệt và Quách Nguyên tổng hợp, xem ra tấy từ đâu là thích hợp hơn cả.”
“ Ha ha ha, cậu nói tới ăn là luôn có kỳ chiêu, tuổi này của tôi về nhà chán lắm, không bằng tôi nghỉ hưu nội bộ, chúng ta mở cái quán.”
Hôm nay dừng ở đây.