Chương 222: Chuyện xấu khó nói ra lời.(4)
“ Phùng Mai Mai, cô hiểu lầm rồi.” Hồ Lệ Quân tiếp lấy đề tài này:” Cái chết của chồng cô còn có vài điểm nghi vấn cần làm rõ, đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu do chúng tôi sơ xuất.”
“ Một người sống sờ sờ, trong mắt các người chỉ là sơ xuất?” Phùng Mai Mai bới móc, hai mắt đò hoe:” Nếu người nhà của các người cũng bị sơ xuất như thế, các người có tiếp nhận không? Các người cũng không bận tâm à? Các người có thể bình tĩnh ngồi đây mà nói chuyện à? ... Nam nhân của tôi mới đi vài ngày, các người tới ức hiếp mẹ góa con côi, đó cũng là sơ xuất?”
Hồ Lệ Quân há miệng không nói thành lời.
Nữ nhân này không hề đơn giản, Giản Phàm nãy giờ vẫn bàng quản, trán có vài lọn tóc rủ, khuôn mặt tiều tụy, những không che dấu được dung mạo xinh đẹp, Tiết Kiết Đình xem ra chẳng phải loại tử tế, ít nhất biết kiếm vợ đấy.
Thời Kế Hồng lên tiếng:” Phùng Mai Mai, vừa rồi chúng tôi nói có hơi quá lời, tôi xin lỗi cô và mẹ cô, kỳ thực chúng tôi tới đây là muốn làm sáng tỏ thêm sự thực, mong cô ủng hộ công tác của chúng tôi ...”
Nói tới đó thì ngưng bặt, không phải Phùng Mai Mai cắt ngang, mà là cô ta đột nhiên đứng dậy, dựa vào tủ TV, giống như không nén nổi phẫn nộ, đôi mắt nhìn Thời Kế Hông như kim châm, như dùi, như dao nhọn, nói từng chữ một:” Ủng hộ? Nam nhân của tôi chết trong tấy các người, vậy mà muốn tôi ủng hộ? ... Xin lỗi? Các người xin lỗi có làm nam nhân của tôi sống lại không? Nếu được tôi dập đầu làm trâu làm ngựa cho các người ... Đừng tưởng mẹ con chúng tôi dễ bắt nạt, xem các người làm gì được chúng tôi?”
Bi thương pha lẫn căn hận, hai hàm răng nghiến chặt, từng chữ rít quả kẽ răng, xem ra đúng là mẹ nào con nấy, vừa rồi tạm thời thỏa hiệp chỉ là vấn đề thể diện, giờ đối đầu thực sự mới bắt đầu đây, Giản Phàm nhíu chặt mày, càng ngày càng thấy mình không sai.
Thời Kế Hồng thấy thiếu vốn từ, lại nhìn Hồ Lệ Quân cầu cứu, Hồ Lệ Quân gặp khó, đội trọng án thường xuyên gặp chuyện đi báo tin cho thân nhân người chết, cô nhiều lần gặp cảnh người nhà khóc lóc mất kiểm soát, dù là khóc hay tâm trạng mất ổn định còn dễ, chứ kiểu lạnh lùng bình tĩnh lại chất chứa căm hận này, đã có nhận định tư duy không dễ nói, huống hồ chồng người ta thực sự chết trong tấy chi đội.
Phùng Mai Mai nói hết, tuy không đuổi khách nhưng nhìn thái độ, e là đợi ba người họ tự cúi đầu bỏ đi.
“ Cô nhầm rồi, chồng cô không phải tự sát, mà là chết trong tấy chúng tôi.”
Cái gì!?
Giản Phàm chưa chịu thuả đang liên tục tính kế thì nghe thấy một câu nói chấn kinh như vậy.
Tiếp đó liền thấy Hồ Lệ Quân từ ghế sô pha đứng dậy đối diện với Phùng Mai Mai:” Tôi không phủ nhận đây là ngôi nhà ba người hạnh phúc, trong mắt cô, chồng cô là nam nhân tốt nhất trên đời. Tình cảm hai người tốt như vậy, tôi tin cô biết chồng cô làm gì, hắn không sạch sẽ gì hết, nếu không thì cô chẳng đồng ý phương án hòa giải đâu, cô căm phẫn thế, còn nhận tiền làm gì? ... Hắn tự sát, điều đó không cần nghi ngờ gì hết, có viện kiểm sát điều tra và pháp y làm chứng, không ai làm giả được, nếu cô muốn oan có đầu nợ có chủ, tìm tới cùng thủ phạm, tôi nghĩ trong lòng cô thừa hiểu, người phải chịu trách nhiệm không phải là chúng tôi.”
A, Giản Phàm giật mình, đây chính là điều mình đang định nói, đang tổ chức ngôn ngữ thì bị cướp lời rồi, mắt nhìn Hồ Lệ Quân sùng bài, vẫn là chị Hồ từng nhiều lần cổ vũ khích lệ mình, vài phần mạnh mẽ vẫn quyến rũ thành thục, không mất trí tuệ. Không biết dây thần kinh nào không đúng, cảnh trước mắt không liên quản gì mà lại nhớ tới đêm hoang dại đó, dù Hồ Lệ Quân kiếm cớ say rượu, nhưng cảm giác đó mới là con người thật của cô, cuồng nhiệt hoang dại, không phải là nghiêm túc lạnh lùng ... Hỏng, sao lúc này lại thất thần, vội nhéo mạnh bản thân, đề phòng lại để tâm trí trôi mất.
Câu nói này rất hay, trúng ngày chỗ yếu, Phùng Mai Mai tuy nhếch mép làm vẻ không thèm để ý, tiềm thức né tránh ánh mắt Hồ Lệ Quân, động tác nhỏ này lập tức bị sự tinh tế của Giản Phàm cùng ánh mắt thẩm vấn của Thời Kế Hồng tóm được, cùng ra một kết luận: Đường này không sai.
Không nói cũng chẳng làm khó được Hồ Lệ Quân, đi quả đi lại như suy nghĩ, chậm rãi nói:” Tôi là nữ nhân từng ly hôn, tôi nghĩ có thể hiểu được nỗi đau như muốn chết cả con tim này, tôi cũng hiểu phân lượng của một nam nhân trong lòng nữ nhân yêu là thế nào ... Kỳ thực hai người là một đôi khiến người ta hâm mộ, đơn giản, ít vướng bận, trong lòng cô, chồng cô là tất cả, trong lòng chồng cô, mẹ con cô là tất cả.”
Trong phòng bỗng chốc im ắng hẳn, tim Giản Phàm bị bóp nhẹ một cái, giờ mới nhớ rằ, mắt nhìn Hồ Lệ Quân có chút áy náy.
“ Tôi nói một chuyện đơn giản nhất, chồng cô trong mắt cảnh sát là kẻ vào tù ra tội, cô cho rằng bằng vào vài cuộc thẩm vấn mà dọa chết được hắn à? Hắn đâu chỉ một lần phải tiếp xúc với cảnh sát, chỉ cướp món đồ cổ mà khiến hắn tự sát được sao? Nói ra chẳng ai tin đâu.” Hồ Lệ Quân tiếp tục lời lẽ đanh thép:” Kỳ thực có vài lời tôi không muốn nói, nhưng cô ép tôi phải nói, vậy tôi nói, đừng nói cô không tin chồng cô tự sát, tôi cũng không tin, nhưng hắn rõ ràng là tự sát rồi. Tôi nghĩ có hai nguyên nhân khiến người ta tự sát, một là tuyệt vọng cùng đường, hai là sợ hãi tột độ. Chồng cô có ngôi nhà hạnh phúc, có người vợ xinh đẹp và đứa con trai khẩu khỉnh, vậy thì không phải tuyệt vọng. Chỉ còn lại sợ hãi, hắn sợ gì? ... Thứ hắn lưu luyến nhất trong lòng là gì là thứ hắn sợ nhất ... Những chuyện này đừng nói là cô không hiểu.”
Vẻ mặt Phùng Mai Mai từ quyết liệt chuyển sang hoang mang rồi bi thương, hai tấy ôm lấy mặt khóc rống lên, người dần dần, dần dần ngồi xuống, dựa vào tủ, co quắp lại, khóc tới toàn thân run bần bật, có lẽ vì đã khóc quá nhiều rồi, nước mắt không còn nữa, giọng cũng khàn dần nhỏ đi, thi thoảng nấc lên.
Đó là cách đột phá phòng tuyến tâm lý trong thẩm vấn, khi tâm tình dao động kịch liệt, sẽ có biểu hiện đặc trưng như thế này, cũng là thời cơ tốt nhất để thẩm vấn, Thời Kế Hồng cực kỳ tán thưởng mấy câu này của Hồ Lệ Quân, mỗi câu như búa tạ nện vào tâm khảm Phùng Mai Mai, xoay chuyển mâu thuẫn. Thế nhưng Giản Phàm lại thất thần rồi, quên mất tới đây để làm cái gì, vì cũng nhìn ra người dao động tinh thần còn có cả Hồ Lệ Quân, khi ấy chỉ nghĩ dùng nữ nhân đối phó nữ nhân, giờ mới nhận ra Hồ Lệ Quân và Phùng Mai Mai có điểm giống nhau ...
Cả hai đều là nữ nhân cực kỳ yêu chồng, tuổi tác thậm chí tương đương.
Lần này khóc liền mấy phút, nếu không phải bà già ở phòng bên gọi, Phùng Mai Mai đáp một câu thì e là còn khóc một thời gian nữa, trả lời mẹ mình quả loa vài câu, Phùng Mai Mai ngừng khóc.
Hồ Lệ Quân lúc này kéo ghế đỡ Phùng Mai Mai ngồi xuống, rút mấy tờ giấy ăn đưa Phùng Mai Mai, chuyển sang giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:” Chồng cô là tấy cứng rắn lắm, cảnh sát thẩm vấn đều phải giơ ngón cái, cũng đau đầu không thôi, chúng tôi còn chẳng thẩm vấn ra được gì. Tội kia cùng lắm phán ba năm thôi ... Tôi nghĩ, khẳng định có người lấy thứ quý giá nhất ra uy hiếp hắn, khiến hắn không thể không tự chọn đường chết, đó là vì bảo vệ mẹ con cô, vì bảo vệ giả đình mà hắn chọn lấy cái chết.”