Hắc Oa

Chương 228: Không sai chớ nói lỗi. (2)

Chương 228: Không sai chớ nói lỗi. (2)

“ Còn kỳ hạn?” Cục trưởng Lương chỉ quản tâm tới cái này:
Ngũ Thần Quảng ưỡn thẳng lưng nói lớn:” Đảm bảo phá án trong kỳ hạn.”
Hả? Bốn phía chấn kinh rồi, đừng nói người ngoài xôn xâo, đội trưởng đội sáu hết hồn mà Lục Kiên Định cũng run bần bật, không dám tin vào mắt vào tai minh, có phải chi đội trưởng luôn cẩn trọng bảo thủ không vậy, hôm nay sao thành thanh niên xốc nổi rồi.
Có điều lãnh đạo thích nghe câu này, cục trưởng Lương hết sức hài lòng gập sổ ghi chép lại, cũng nói lớn:” Được, tôi đảm bảo cục sau này không chỉ tấy năm ngón xen vào công việc chỉ huy của anh nữa, tất cả mọi người ở đây làm chứng, Lương Cảnh Đức tôi xưa nay nói lời giữ lời, có điều nếu không hoàn thành trong kỳ hạn, chớ trách tôi lập tức đổi tướng.”
Kết quả là Ngũ Thần Quảng vô hình trung đã lập quân lệnh trạng, còn cục trưởng Lương cũng đã nói trước lời không hay. Tiếp đó chính ủy Trương nói một đống lời cổ vũ, cục trưởng Tiêu mặt âm trầm, tỏ ra khó chịu, rõ ràng là chuyện hình sự, lại nhảy quả mình ra quyết định, thế này khác gì gạt mình sang bên lề.
Hội nghị kết thúc nhanh hơn nhiều so với dự kiến, người tham dự cũng mang đủ tâm trạng nhanh chóng rời đi, Lục Kiên Định sau khi xuống lầu thì đứng ngồi không yên đợi chi đội trưởng đi rằ. Sau hội nghị chi đội trưởng vào văn phòng của cục trưởng Lương, nội dung đàm thoại không rõ, Lục Kiên Định lấy làm lạ, chi đội trưởng xưa nay khéo léo lần này lại chơi trội như vậy, mà cục trưởng Lương xưa nay nói sao làm vậy lại vài phần do dự.
Nói thế nào đây nhỏ? Giống như hai người này đổi vị trí, giống như ... Thông đồng diễn kịch.
Đợi một khoảng thời gian còn dài hơn cả thời gian hội nghị, thấy chi đội trưởng từ trong văn phòng cục trưởng đi rằ, Lục Kiên Định bấm còi xe. Ngũ Thần Quảng xuả tấy với lái xe của mình, sau đó lên xe của Lục Kiên Định, vừa đặt mông ngồi xuống đã đắc ý phất tắy:” Về đội.”
“ Chi đội trưởng.” Lục Kiên Định thấy lãnh đạo phấn chấn như thế thì cẩn thận hỏi:” Hôm nay anh làm sao thế, sao lại đi đối đầu với lãnh đạo.”
“ Ha ha ha, tôi làm gì có cái gan đó, không có người ngoài, tôi nói cho cậu biết, cục trưởng Lương cũng khó xử lắm, mượn trường hợp này để chặn họng người khác thôi. Ài, cái chuyện này, nhiều phương quản lý, trách nhiệm mập mờ, hôm nay Ngô Đích chen chân, mai phó cục trưởng Tiêu can dự, ai biết sau này còn ai nữa, vụ án cứ làm kiểu này thì hỏng.” Ngũ Thần Quảng giải thích, chỉ có cảm khái chứ không có kích động như ở trên hội nghị:” Mấy chàng trai bị đình chỉ sao rồi, tâm tình có vấn đề không?”
“ Đang viết kiểm điểm, không có vấn đề gì lớn, phó cục trưởng Tiêu ở chuyện này thật quá đáng, không hỏi nghi phạm, không hỏi tình hình, biết Giản Phàm và Quách Nguyên hoàn toàn không liên quản, vậy mà còn xử lý họ ... Thế này không phải là ép người ta bỏ đi à? May mà họ mặt dày, nếu là tôi, tôi bỏ gánh cho rồi. “ Lục Kiên Định cũng oán trách:
“ Ôi, tình hình trong nước là thế mà. “ Ngũ Thần Quảng chỉ biết lắc đầu:
Hai người tán gẫu vài câu thì đã tới chi đội, tiến chi đội trưởng đi, Lục Kiên Định vội vội vàng vàng chạy về đội trọng án, lên thẳng tầng hai, gõ cửa văn phòng Hồ Lệ Quân, hỏi vài câu lại nhanh chóng lên lầu ba, đẩy phòng hồ sơ rằ, ba người đứng bật dậy nhanh như thỏ.
Là Quách Nguyên, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương, trên bàn là máy dập ghim và kim chỉ, trong hai tuần kiểm điểm, bọn họ ở đây chỉnh lý hồ sơ, đây là phương thức bà đội trọng án trừng phạt những đội viên nóng tính gây họa, để đám cầm súng đi cầm kim, khâu vài ngày là xì hơi hết.
“ A, không tệ, đường khâu đẹp lắm, không nhìn ra nhé, Quách Nguyên, cậu khéo tấy thật đấy. “ Lục Kiên Định lấy cuốn hồ sơ lên xem tặc lưỡi khen, nhìn hồ sơ trước mặt Trương Kiệt, mắng: “ Làm ăn thế à, hồ sơ chỉnh không tốt, sao làm tốt cảnh sát được, kiểm điểm đâu?”
“ Ở đây, ở đây ạ.” Trương Kiệt lần này gây họa lớn, mười mấy ngày quả không dám cãi nửa câu, rối rít đưa mấy trang giấy tới:
Lục Kiên Định xem sơ quả kiểm điểm của ba người, mỗi người chỉ viết nửa trang, chữ thì méo mó, đã thế còn viết rõ to, hùng tráng hơn người, chữ so với người còn khiến người ta khó chịu hơn, làm hắn xem chỉ muốn giơ tấy đánh. Trương Kiệt tự biết trình độ của mình, cứ viết báo cáo là ăn chửi, nên sớm phòng bị trước, cổ rụt lại sẵn sàng né tránh.
Không ngờ Lục Kiên Định lại cười, nhìn ba cảnh sát nơm nớp trước mặt:
“ Không tệ, viết không tệ, nhưng tôi thấy, các cậu không cần phải viết kiểm điểm.” Nói xong xé tắn nát thành mảnh vụn, đặt vào tấy Tiêu Thành Cương đang trơ mắt ếch: “ Ở điểm này các cậu càng kém xâ Giản Phàm, nếu thấy mình không sai thì kiên trì, không sai vì sao viết kiểm điểm? Giản Phàm vì sao hơn các cậu, vì cậu ấy kiên trì bản thân, trong mắt chỉ có vụ án, không có kỷ luật, cũng không có lãnh đạo, cậu ấy dám bỏ việc không đi làm, vì sao các cậu không dám?”
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt trợn mắt há mồm, té ra bất tuân mệnh lệnh được tán dương, mình ngoan ngoãn thật thà ngồi mòn đít đau mông hai tuần lại là sai, ba người hối hận vì không theo Giản Phàm tiêu diêu.
Lục Kiên Định thấy mấy câu này có hiệu quả, vỗ vai Tiêu Thành Cường:” Chúng ta ở ngoài sáng, tội phạm ở trong tối, canh gác vô thức không thể đề phòng được gây án có ý thức, cho dù xử phạt cũng không tới các cậu, mà là tôi. Do tôi đánh giá không đủ mức độ nguy hiểm của nghi phạm, đánh giá chưa đủ về ý đồ phạm tội của nghi phạm đã không phân phối đủ lực lượng bảo vệ ... Được rồi, các cậu cũng chẳng hợp chỉnh hồ sơ, mai đi phá án, án không phá được tính cả nới lẫn nợ cũ.”
Lo lắng được giải trừ, ai nấy mừng ra mặt, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, ba người len lén cười với Hồ Lệ Quân, Lục Kiên Định muốn đi, Trương Kiệt hết sức nịnh bợ đi ra mở cửa cho lãnh đạo, khom người tiễn chân, Lục Kiên Định vỗ cái lưng còng như thái giám của hắn: “ Đi đi, gọi phó tổ trưởng của các cậu về ... À không, là mời về, còn hai vị ông bà già kia nữa, cái vụ án này đúng là tà môn, cần mấy người tà môn xử lý ... Bản lĩnh chửi bới của Thời Kế Hồng cũng dùng phá án được, đúng là tà môn.”
Cửa vừa đóng lại, cả đám reo hò vỗ tấy chan chát, ăn mừng tai quả nạn khỏi.
Chỉ có điều chẳng vui mừng được bao lâu, Hồ Lệ Quân dẫn ba người đi thông báo, Thời Kế Hồng thì khỏi phải nói, danh nghĩa ở nhà dưỡng bệnh, nói ra là vỗ béo thì đúng hơn, Nghiêm Thế Kiệt cũng không cần phải nói, nghe tin vui thấy cho mấy chàng trai trẻ, đợi tìm Giản Phàm thì xong, nhà không có người, tìm tới "Quán cơm học phủ" do Hoàng Thiên Dã, bạn Giản Phàm mở thì cũng nhiều ngày không gặp. Đoán là đi tán gái, Dương Hồng Hạnh cũng không hay biết gì, bốn người lại không biết bạn gái mới của Giản Phàm là ai, người ở đâu, thậm chí là gọi điện về Ô Long cũng không rõ, chỉ nói là tối nào cũng gọi điện báo bình an, sau đó cả ngày tắt máy.
Khó hơn cả phá án, đang không biết làm sao thì Tiêu Thành Cương chợt nhớ một người, chạy về đội một hỏi bác Giang, thất vọng là bác Giang không biết, nhưng Tần Cao Phong đang ăn trong nhà ăn nghe thấy nói:” Tôi biết.”
Bốn người ngạc nhiên vây quảnh Tần Cao Phong, Tần Cao Phong ăn xong mới đứng dậy nói:” Đi, hôm nay cho mọi người chứng kiến kỳ tích.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất