Chương 34.2: Cho điểm.
Từ Tiêu Vân nói: “Không có không có, không phải còn một hạng mục nữa sao? “Mục khác” này, là xem biểu hiện của thí sinh về ngoại hình và tài năng, ví dụ như cử chỉ ăn nói, lễ nghi giáo dưỡng, hoặc là có sở trưởng nghệ thuật gì khác không. Ví dụ như một ca sĩ lại còn là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp thì cũng có thể trở thành một “sản phẩm” đặc biệt. Cái này em cảm thấy có thể cho 6 điểm”
“Cái gì mà 6 điểm?”. Từ Tiêu Ý nhíu mày: “Cô ta cũng không có sở trường gì khác, chỉ có cái thân phận là học sinh đỗ vào Ngân Diệu theo hình thức thi tuyển, cho dù là một “sản phẩm đặc biệt”, nhưng mà không biết đặc biệt bao nhiêu. Tôi thấy có thể được 4 điểm, nhưng Tiêu Vân nhất quyết cho cô ta 6 điểm”
Từ Tiêu Vân nói: “Số điểm tối thiểu để vượt qua vòng phỏng vấn là 15, nếu cho 4 điểm thì mỹ nữ này không phải đã bị loại à?”
“Loại thì loại, một năm loại biết bao nhiêu người của Ngân Diệu?”
“Không thể nói như thế được, em cảm thấy cô ấy vẫn đủ tiềm lực phát triển, chỉ vì sơ sẩy trong chốc lát mà loại cô ấy thì quá đáng tiếc. Vừa rồi không phải anh Tần cũng nói sao? Cũng có rất nhiều người chưa chuẩn bị xong đã tới”.
“Đó là những người không có tiền đồ, đều có thể loại hết”
Người đàn ông trẻ tuổi nghe hai anh em cãi nhau, nhanh chóng ngắt lời họ: “Hai người đừng ồn ào nữa, nếu Tiêu Vân cảm thấy có thể cho 6 điểm, giám đốc Từ cảm thấy chỉ có thể cho 4 điểm, thế thì lấy ở giữa đi, cho 5 điểm không được sao?”
Mỹ nữ tóc ngắn bất mãn nói: “Thế thì khác 4 điểm chỗ nào? Vẫn sẽ bị loại”
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, có đôi khi điểm trung bình tương đối thấp, cũng có người được 14 điểm có thể được chọn tham gia thi vòng hai”
Từ Tiêu Ý nghe vậy thì rất bất mãn hừ một tiếng, nói: “Cậu mới là chuyên viên cấp cao của bộ phận tài nguyên nhân lực, chuyện thu nhận thực tập sinh từ trước đến nay là phạm vi chức quyền của cậu, tôi là người thường, cậu đã nói như thế rồi, hai người thích cho bao nhiêu điểm thì cho bấy nhiêu điểm”. Nói xong, anh ta ném cái bút lông trong tay một cái: “Tôi đi hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút, cậu tới thay tôi một lát đi”
Người đàn ông trẻ tuổi trợn mắt há hốc mồm nhìn nhà sản xuất âm nhạc chủ chốt nổi tiếng của công ty xoay người đi thẳng.
Từ Tiêu Vân vỗ vai anh ta một cái: “Không sao đâu, anh em là người nghiêm túc vậy đấy, đừng để ý đến anh ấy. Chúng ta nhanh chóng phỏng vấn tiếp đi, ấy, là một em đẹp trai!”
Lâm Tố Tâm nặng nề hắt hơi một cái, cũng không biết, vì ý muốn đăng ký nhất thời của mình, không chuẩn bị tài năng thật tốt mà lại bị cho điểm cực thấp, lại còn dựa vào khuôn mặt được di truyền từ mẹ nên mới đủ điều kiện vượt qua vòng này.
Sau khi hội họp với Phùng Tư Tư, hai người lập tức cầm tờ phiếu đăng ký đi chụp ảnh thẻ, chụp nửa người trên và chụp toàn thân ở một studio được dựng tạm thời trong sân vận động, mỗi thứ một tấm.
Chụp ảnh xong, nhân viên công tác ở lối ra kiểm tra phiếu đăng ký của hai người, vung tay lên: “Như vậy là được rồi, các em về nhà chờ tin tức đi”. Cứ thế đuổi hai người đi.
Thuận lợi hoàn thành công tác đăng ký, thành công hốt luôn con bạn của mình đi đăng ký, kế hoạch trước đó của Phùng Tư Tư đều đã hoàn thành, tâm trạng rất tốt, đương nhiên không muốn về nhà. Hai cô gái đi dạo cả một buổi chiều trên phố đi bộ lớn nhất thành phố Thiên Hải, cho đến khi ăn cơm tối xong mới lưu luyến không rời mà nhà ai nấy về.
Thẻ trường của Lâm Tố Tâm vẫn chưa được khôi phục, một mình không vào trường được, trong lúc cô đang đứng ở cổng trường, do dự nghĩ có nên gọi điện thoại cho tài xế Lục hay không thì bỗng có một chiếc xe màu đen có rèm che đã đi xuyên qua cánh cổng rộng mở khí phách của học viện Ngân Diệu, dừng ngay trước người cô.