Chương 35.1: Yêu thương nhung nhớ.
Lâm Tố Tâm hơi kinh ngạc quay đầu, lập tức nhìn thấy cảnh vệ mặc đồng phục thẳng thớm cúi chào cô một cái, sau đó lại gật đầu hỏi thăm tài xế Lục, rồi mở cửa xe ra giúp cô.
Xem ra là những cảnh vệ thấy cô đến thì vô cùng tự giác đi mật báo.
Lâm Tố Tâm lại bắt đầu cảm thán, đặc quyền giai cấp tốt thật đấy, hơn nữa mình dính hào quang của Hạ Minh Tuyên, hình như cũng đã trở thành một thành viên của đặc quyền giai cấp trong học viện Ngân Diệu?
Chiếc xe màu đen có rèm che chạy thông suốt trong khuôn viên trường, mười phút sau thì dừng lại trước biệt thự của Hạ Minh Tuyên. Điều này tiết kiệm không ít thời gian của cô, nếu cô tự đi thì ít nhất cũng phải tốn nửa giờ.
Lâm Tố Tâm nói cảm ơn với tài xế Lục, mở cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Tài xế Lục bỗng nhiên nói: “Cô Lâm, tối hôm nay cậu ba đã trở về sớm hơn, đợi cô gần hai tiếng rồi”
“Hả?”. Lâm Tố Tâm còn tưởng mình nghe lầm: “Chú nói cái gì? Ai về cơ?”
Tài xế Lục nói: “Cậu ba đang chờ cô trong phòng khách đó”
Lâm Tố Tâm mở to hai mắt nhìn: “Sao anh ta lại về, không phải hiệu trưởng Trần nói, một tháng anh ta chỉ có mặt ở trường hai ngày sao?”
Tài xế Lục nói: “Lịch trình của cậu ba sắp xếp như thế nào, những cấp dưới như chúng tôi không quá rõ”.
“A a, đáng ghét, anh ta về làm gì?”
Lâm Tố Tâm vô cùng rầu rĩ, không ngờ mình mới tự do được hai ngày thì ông tướng làm người ta ghét này đã về rồi, thật sự không muốn gặp anh ta chút nào cả!
Lâm Tố Tâm ngồi trong xe không muốn ra, nhưng mà, bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu, không về biệt thự thì không được.
Xoắn xuýt một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở cửa ra thì chợt nghe thấy một tiếng chuông điện thoại dễ nghe.
Lâm Tố Tâm mở túi ra nhìn, quả nhiên là cái điện thoại Hạ Minh Tuyên đưa cô đang reo lên, hai chữ “ông xã” bắt mắt trên màn hình khiến cô giận mà không có chỗ xả.
“Suýt nữa thì quên mất, còn phải tìm anh ta tính sổ nữa!”. Lâm Tố Tâm tắt điện thoại, đẩy cửa ra, nổi giận đùng đùng xuống xe.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông mặc áo ngủ màu đen đang dựa trên ghế salon, vẻ mặt lạnh nhạt đọc một quyển sách thật dày, đường nét gò má xinh đẹp của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng dưới ngọn đèn, đôi mắt thâm trầm đen như mực càng thêm chăm chú nhìn quyển sách trước mặt, dường như không để ý đến cô gái đang xông vào.
Lâm Tố Tâm vọt vào phòng khách, hét lớn: “Hạ Minh Tuyên!”
Người đàn ông nghe thế thì ngẩng đầu lên, một lọn tóc mái rũ xuống cái trán trơn bóng theo động tác của anh, kết hợp với đôi lông mày đậm và hàng đi đen dài kia, trông vô cùng trẻ trung và tuấn tú.
Lâm Tố Tâm không khỏi sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình đập chậm một nhịp.
“Cô kia, cô hét lớn tên tôi như thế làm gì? Yêu tôi à? Không phải vừa rồi còn cúp điện thoại của tôi sao?”. Hạ Minh Tuyên nhíu mày, có chút xấu xa nhếch môi một cái.
Lâm Tố Tâm lập tức hồi phục tinh thần lại, đồ lừa bịp, lúc không nói chuyện thì đẹp trai như thế, vừa mở mồm ra là gợi đòn, anh không thể làm một mỹ nam yên tĩnh được sao?
Lâm Tố Tâm nói: “Anh về làm gì?”
Hạ Minh Tuyên lạnh nhạt nói: “Đây là nhà tôi”
Lâm Tố Tâm phát hiện mình nói hớ, nhất thời dừng lại một lúc mới nói: “Tôi hỏi anh, anh lưu số của anh trong điện thoại di động thành…thành…cái đó làm gì? Nhanh đổi lại cho tôi!”. Cô nghẹn cả nửa ngày, vẫn không thể nào nói hai chữ kia ra khỏi miệng ngay trước mặt Hạ Minh Tuyên.