Chương 10: Bắt đầu…
“Chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.” Vì hoảng loạn mà trống ngực Cao Nhữ Tuyết đập liên hồi, đã lâu cô không có cảm giác lo sợ đến như vậy.
Những âm thanh quái đản cứ quanh quẩn mãi bên tai, ánh sáng yếu ớt hắt hiu kia giúp cho Cao Nhữ Tuyết nhìn thấy hình ảnh mình trong chiếc gương, đôi đồng tử chậm rãi tập trung tại một điểm.
Trong gương phản chiếu tấm màn phía đằng sau đang tự rách toác, một mặt người bằng giấy chậm rãi thò ra, Cao Nhữ Tuyết nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đáng sợ đang nhìn mình mỉm cười.
“Ai, ai ở trong đó vậy?”
Trong nỗi sợ hãi tột độ, con người ta sẽ rất dễ cáu kỉnh và bốc đồng, Cao Nhữ Tuyết quay lại nắm lấy cả hai góc của tấm màn, cô rất muốn tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng thiết kế của tấm màn quá phức tạp, trong ngoài có mấy lớp đan xen vào nhau, cô cố kéo lên kéo xuống nhiều lần nhưng vẫn không thể nhìn rõ được tình hình bên trong, thậm chí cánh tay của mình còn bị cột chặt lại.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa mà. Cũng chính lúc này, trong phòng bỗng vang lên những tiếng bước chân.
“Mình không có di chuyển, tiếng bước chân là từ đâu phát ra?” Việc học đệ mất tích cộng với sự âm u của khung cảnh và nền nhạc Black Friday đã khiến phòng tuyến tâm lý của Cao Nhữ Tuyết rạn vỡ. Nỗi sợ hãi của cô đã đạt đến cực độ, trong lúc này những tiếng bước chân kia đang dần dần giẫm nát những tia hy vọng cuối cùng của cô.
Hai chân cô bất giác mềm nhũn, dường như không còn chút sức lực nào nữa. Lúc này, sự sợ hãi giống như con thú hoang hung dữ đã thoát ra khỏi cũi sắt, bắt đầu gặm nhấm ý chí của cô.
Cao Nhữ Tuyết cố gắng xoay người lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của tấm màn. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng cô lại không thể xách định được âm thanh đó phát ra từ đâu.
“Không thể nào! Căn phòng này chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như có người đến gần, chắc chắn mình phải nhìn thấy!” Trong tâm cô đã vô cùng rối loạn, cách bố trí đơn giản của căn phòng lại mang đến cho cô nỗi kinh hoàng khủng kiếp mà không có cách nào diễn tả được.
Ngọn đèn lồng màu trắng bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên lắc lư, ánh sáng cũng trở nên yếu hơn, hình bóng trong chiếc gương đồng kia bắt đầu trở lên mơ hồ. Đồng tử Cao Nhữ Tuyết chấn động, đôi mắt long lanh của cô nhìn vào chiếc gương. Trong chiếc gương hết sức bình thường kia, không biết từ bao giờ đã không còn phản chiếu thân ảnh cô, mà thay vào đó hiện ra bóng của một người phụ nữ lạ đang mặc bộ đồ cưới. Đó quả thực là một giai nhân tuyệt sắc.
Vẻ đẹp tái nhợt không chân thực kia, làm cho con người ta hoảng sợ đến run rẩy, giống như đang thưởng thức một món đồ thủ công mỹ nghệ phủ đầy bụi. Cao Nhữ Tuyết trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trong gương, hai vai không nhịn được mà run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô hoảng sợ đến vậy. Cô đã từng giải phẫu qua rất nhiều thi thể, rất quen với cảm giác mà người phụ nữ trong gương kia đem lại cho cô, đó chính là cảm giác chỉ khi đối mặt với người chết mới cảm nhận được.
“Căn nhà ma này đang cất giấu một bộ thi thể thực sự?”
Ý nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu, nỗi sợ hãi giống như những ngọn thủy triều đang từng đợt nhấn chìm cô, Cao Nhữ Tuyết liều mạng muốn tránh xa chiếc gương đó, thế nhưng lúc lùi về phía sau cô lại đụng phải vật gì đó.
Cùng lúc, tiếng bước chân trong phòng cuối cùng cũng dừng lại, mọi suy nghĩ của Cao Nhữ Tuyết tại thời điểm này đều bị ngưng đọng, cô không còn muốn suy xét tại sao nữa, chỉ là do bản năng, trong tiếng nhạc nền quái dị kia, từ từ quay đầu lại. Bốn mắt chạm nhau, người phụ nữ mặc đồ cưới đang mỉm cười với cô.
“Aaaaaaaaaaaa!!!”
Tiếng la hét đã phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của căn nhà ma, cho dù đứng bên ngoài cũng nghe thấy rất rõ.
Cánh tay bị cột chặt, đôi chân không còn chút sức lực mà mềm nhũn ra, cô chỉ biết ngồi thừ trên mặt đất.
Lúc này, sắc mặt Cao Nhữ Tuyết đã tái nhợt, nỗi sợ hãi bị đè nén hóa thành nước mắt cứ thế tuôn ra, chẳng cách nào kiềm chế được. Một lúc lâu sau, cô vẫn không dám mở mắt, những giọt lệ vương trên khuôn mặt, môi khẽ nhếch, vô thức ho khan.
“Tiểu Uyển, mau đưa cô ấy ra ngoài!”
“Được rồi.” Ma nữ đối diện với Cao Nhữ Tuyết gỡ tai nghe bluetooth được giấu trong mái tóc ra, quỳ trước mặt cô: “Chuyến thăm quan đến đây là kết thúc, thả lỏng người từ từ thở đều, tôi đưa cô ra ngoài.”
Ước chừng mấy phút sau, cánh cửa của cảnh tượng Minh Hôn được mở, Trần Ca vội vàng chạy vào: “Tại sao chỉ có một người, còn một người nữa đâu?” Trong phòng giám sát, anh không nhìn thấy bóng dáng của Hạc Sơn đâu, sợ xảy ra sự cố nên nhanh chóng chạy vào trong.
“Cậu ta quá nhát gan, sau khi xông vào đây thì bị ngất ngay trước gương đồng. Em lo cậu ta làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách phía sau nên đã kéo cậu ta lên chiếc giường phía sau rồi.”
“Sợ quá ngất rồi?” Trần Ca cũng không biết nên nói thế nào: “An toàn của khách là hàng đầu, lần sau lại gặp tình huống như vậy thì phải gọi anh ngay, rõ chưa!”
“Ừm ừm, em hiểu.” Trần Ca để Từ Uyển dìu Cao Nhữ Tuyết, còn mình thì cõng Hạc Sơn đang nằm trên giường kia ra ngoài. Chẳng biết người anh em bị té xỉu này đã trải qua những chuyện gì?
“Đi, đi ra ngoài tìm một chỗ thoáng khí trước đã!” Anh cõng Hạc Sơn bước xuống tầng một đi ra bên ngoài căn nhà ma. Anh xốc tấm màn không cho ánh sáng chiếu qua kia lên, một chân đá hàng rào bảo vệ: “Xin nhường đường.”
Trần Ca đặt Hạc Sơn xuống trước cửa cho thoáng khí, vừa nhấn nhân trung, vừa giúp cậu ta chườm đá. Nhìn thấy vậy, những vị khách khác đều ngây người.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lúc vào thì đi còn lúc ra lại nằm…”
“Tham quan nhà ma lại đến nỗi bất tỉnh nhân sự, mẹ nó chứ, tôi mới thấy lần đầu đó.”
“Đây là bị dọa ngất đi à? Không phải mấy bình luận trên web bảo không có gì đáng sợ ư?”
“Ối mẹ ơi, tôi bắt đầu thấy sợ rồi đó…”
Chẳng bao lâu sau, Từ Uyển đỡ Cao Nhữ Tuyết bước ra ngoài, so với lúc trước đi vào căn nhà ma thì hiện tại cô khác hoàn toàn, tóc tai rũ rượt, sắc mặt trắng bệch, bước chân không vững, hốc mắt còn vương lại vài giọt lệ.
“Mẹ ơi, cứ như hoàn toàn biến thành một người khác luôn rồi!”
“Rốt cuộc thì cô ấy đã trải qua những chuyện gì ở trong đó thế?”
“Sao lúc trước bảo tới thi thể còn nhìn thấy rồi nên chẳng có gì đáng sợ mà?”
Từ Uyển giúp Cao Nhữ Tuyết ngồi xuống bậc thềm, đưa cho cô một bình nước. Hiện giờ cô vẫn còn hoảng loạn, cầm bình nước trong tay mà vẫn còn hơi run lên.
“Tránh ra hết đi, đừng có đứng ở đó cản gió nữa!” Trần Ca cũng hơi đau đầu, Cao Nhữ Tuyết bị dọa đến phát khóc là rất bình thường, nhưng tại sao người anh em này lại đột nhiên ngất đi vậy chứ? Nếu lá gan nhỏ thì cứ việc thừa nhận thôi, sao phải liều sống liều chết đi vào trong làm gì không biết?
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền xa vạn dặm, khách khứa vây quanh cửa ngôi nhà ma ngày càng đông, ngay cả chú Từ, quản lý khu vui chơi cũng biết tin, lái xe điện chạy tới.
“Tiểu Trần! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao vị khách kia lại ngất?”
“Cháu cũng không biết nữa, chắc là bị cảm nắng…” Câu trả lời vừa bật ra ngay cả anh cũng thấy rất vô lý.
“Thời tiết này sao có thể bị cảm nắng được chứ?” Chú Từ bước qua, nhanh chóng cõng Hạc Sơn đặt lên xe điện: “Giúp chú một tay, cứ đưa đến phòng y tế trước đã!”
Chưa đi được bao xa, không biết là do nhấn nhân trung có hiệu quả, hay là do nguyên nhân khác, Hạc Sơn chậm rãi tỉnh dậy, mí mắt cậu động đậy rồi đột nhiên ngồi bật dậy trên xe điện, hai mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng nhắc tới chiếc gương, chiếc gương.
“Bình tĩnh một chút!”
“Cậu ta bị trúng tà à?”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hạc Sơn, mất mấy giây sau cậu mới hồi phục trạng thái bình thường. Cậu ta đưa tay chạm vào sau gáy, phát hiện xung quanh mình đang có rất nhiều người vây quanh, nhất thời có chút ngại ngùng.
“Đỡ hơn chưa? Tại sao cậu lại ngất ở trong đó vậy?” Chú Từ lên tiếng hỏi, tận tình đưa cho Hạc Sơn một chai nước.
“Cháu không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa. Lúc đó, cháu bị dọa sợ quá nên chạy vào một căn phòng, phát hiện trên tường có một chiếc gương đồng, trong gương có người gọi tên của cháu, còn việc sau đó nữa thì cháu không biết.” Hạc Sơn ngơ ngác nói: “Có lẽ đây cũng là một hạng mục của nhà ma cũng nên.”
“Trong nhà ma có trò chơi liên quan đến gương hay sao?” Chú Từ nhìn Trần Ca hỏi. Lúc này, sắc mặt của anh cũng rất khó coi.