Chương 11: Lương tâm của anh không cắn rứt sao?
Lúc Hạc Sơn nhắc đến việc mình hôn mê bất tỉnh có liên quan đến chiếc gương, Trần Ca thầm giật mình. Anh nhớ lại trò chơi tối qua, đồ vật trong gương bị con gấu bông chặn lại nên không ra được.
Bây giờ, theo như lời của Hạc Sơn, rất có thể con con quái vật kia chưa rời đi mà vẫn còn trốn trong chiếc gương ở nhà ma.
“Ông chủ, đây là một hạng mục mới của nhà ma à? Sao em lại không biết?” Từ Uyển bước đến, rất nhiều ánh mắt nghi hoặc đều đổ dồn lên người Trần Ca.
Tình hình hiện tại quả thực đang làm khó anh. Anh cũng không thể nói thẳng cho mọi người biết bên trong thực sự có ma, bọn họ không sợ chết thì có thể vào.
Nếu làm như vậy thật, không những nhà ma bị đóng cửa mà chính bản thân anh có khi còn bị đẩy vào bệnh viện tâm thần ấy chứ.
“Cũng có thể nói là một hạng mục mới. Nội dung cụ thể tôi đã làm trong đoạn video ngắn tối qua rồi, nhưng tôi xin khuyến cáo mọi người, nếu không có người hướng dẫn chuyên nghiệp bên cạnh, tốt nhất không nên chơi trò này.” Trần Ca vỗ nhẹ vào vai Hạc Sơn: “Còn nếu cứ cố chấp chơi chắc sẽ có bộ dạng giống như người anh em này.” Anh hắng giọng nói tiếp: “Được rồi, còn ai muốn tham quan nữa không? Mọi người đừng sợ, chơi trong nhà ma khó tránh khỏi sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, như vậy mới kịch tính chớ!”
“Kịch tính cái đầu anh! Người đều bị dọa ngất thế kia, chúng tôi mà vào trong đó chơi, chẳng khác nào đi nộp mạng.”
“Đúng vậy! Màn hình điện thoại này tôi cũng không cần anh đền nữa, sau này chỉ xin anh đừng có up những đoạn video như vậy lên mạng lúc nửa đêm thôi.”
“Không dám, không dám, tạm biệt!”
Trần Ca vừa dứt lời, đám đông liền lùi về phía sau vài bước, anh cười khổ nói: “Không đến mức đó đâu, căn nhà ma này của tôi thật sự không đáng sợ.”
“Anh hai à, hai sinh viên của Học viện Pháp y ngày ngày đối mặt với thi thể mà còn một người bị dọa phát khóc, một người sợ đến nỗi ngất xỉu, hiện tại anh lại nói căn nhà ma của mình không đáng sợ, anh đang lừa mình đấy à? Anh không thấy lương tâm mình bị cắn rứt sao?”
“Người anh em này, làm người phải phúc hậu chút mới tốt!”
Đám du khách xung quanh không ngừng bàn luận khiến cho Trần Ca bỗng chốc nghèo từ. Lúc trước, nhà ma không đáng sợ thì đến một khách tham quan cũng không có. Hiện giờ, đáng sợ rồi thì lại giống như ra đòn quá mạnh, thành ra phản tác dụng: “Mọi người từ xa chạy đến đây chỉ muốn đứng vây quanh ở cửa thôi sao? Đã đến rồi thì cũng nên thử thách bản thân chút đi chứ? Thỉnh thoáng trải nghiệm kích động với sợ hãi cũng có thể thúc đẩy lưu thông máu đó.”
“Miệng lưỡi anh khéo thật đấy, nhưng dù thế nào tôi cũng không vào. Còn cái gì mà thúc đẩy lưu thông máu nữa chứ, hừ, sao anh không nói nhà ma của mình có thể chữa được bệnh ung thư luôn đi?” Chủ nhân của chiếc thoại bị vỡ màn hình khẽ phất phất tay, quay đầu định rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, một ông chú trung niên đứng bên cạnh anh ta bỗng lên tiếng, âm thanh rất to, dường như đã suy nghĩ thận trọng rất lâu mới đưa ra quyết định: “Ông chủ, cho tôi một vé!”
“Ôi trời, có người không sợ chết này.”
“Chú à, chú hãy suy nghĩ cẩn thận, nhà ma của người khác chỉ đòi tiền, còn chỗ anh ta chính là đòi mạng đó!”
“Chú quả thực là một nam tử hán! Cứ yên tâm đi vào trong ạ, tôi sẽ chăm sóc chị dâu và các cháu giúp chú!”
Ông chú này khoảng chừng hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, ông ta đi qua đám đông, nhét cho Trần Ca 10 tệ nói: “Tôi muốn một vé vào.”
“Một mình chú?” Trần Ca cũng cảm thấy hơi nể trọng ông chú này, đây quả thực là biết khó nhưng vẫn xông pha đây mà!
Thu tiền xong, Trần Ca đưa vé vào cho người đàn ông đó, đang chuẩn bị nói vài việc chú ý khi vào trong, không ngờ ông chú kia lại cầm vé vào đi về phía ngược lại.
“Tôi biết.” Vị khách trung niên không trở lại mà tiếp tục đi về vị trí cũ, rút điện thoại chụp hai tấm “vé vào cổng nhà ma”, sau đó đăng lên mạng: “Thời tiết tháng tư thật đẹp, chính là lúc thích hợp để ra ngoài chơi, ý chí mãnh liệt thúc giục tôi đến nhà ma ngoại ô phía Tây. Hôm nay sau khi tham quan xong, quả thực sợ hãi đến mức cả người đầm đìa mồ hôi…”
Những du khách xung quanh nhìn đến ngớ người, đứng trước cửa lớn làm trò hề cả 20 phút trời, mua một tấm vé vào cổng thì được coi là đã tham quan?
Không đợi đến khi người khác phàn nàn, bức ảnh của ông chú kia đã có người nhấn like, bên dưới còn có bình luận.
[Tiểu Lý – bộ phận nhân sự: Anh Trương, chuột mà anh còn sợ, thế mà lại dám đi vào trong nhà ma à? Anh của tôi thật sự quá lợi hại.
[Vương Đại Hữu – công nhân lắp ráp]: Nhà ma mà lão Trương dám đi chắc là dành cho con nít rồi (mặt cười đểu).
[Vợ]: Mau về nhà nấu cơm!!!
[Vương Tĩnh – con gái bảo bối]: A ha ha, ba, lá gan của ba mọi người đều biết rõ, đừng có giãy giụa vô ích nữa QAQ.
Ông chú hói đầu kia chẳng thèm so đo với mấy người này, trên mặt vẫn nở nụ cười đáp lại từng bình luận một: “Mọi người có thể đến đây thử một phen coi, dù sao thì lá gan của mọi người cũng lớn hơn tôi, chắc chắn sẽ không cảm thấy sợ hãi.”
Hành động này của ông ta khiến cho đám du khách cứ đứng ngây ngốc nhìn nhau.
“Chú, chú thật thâm sâu! Để tránh sau này bị người khác nói mình nhát gan, ngay đến cả vợ, con gái mình cũng lừa bịp…” Chủ nhân của chiếc điện thoại bị vỡ màn hình đứng bên cạnh lên tiếng. Chứng kiến toàn bộ cậu chuyện, anh ta cũng chẳng nói thêm gì nữa mà bước tới chỗ Trần Ca: “Tôi cũng muốn một vé vào!”
Trần Ca không hiểu sao sự việc lại phát triển đến bước này, anh nhận lấy tiền, đưa vé vào cho người thanh niên đó. Lúc sau lại nhìn thấy anh ta bắt đầu chụp ảnh đăng lên weibo, kèm theo một dòng chữ: Ái dà, làm sao bây giờ nhỉ? Tự nhiên cảm thấy bản thân nhát gan thật, chỉ là chơi nhà ma thôi mà cũng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Người thanh niên nhìn vào những dòng bình luận phía dưới, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười “ma quái.”
“Cho tôi một vé đi.”
“Tôi cũng muốn.”
“Giảm 50% đúng không, tôi lấy hai vé!”
Mặc dù bên trong nhà ma không một bóng người, thế nhưng vé vào cửa đã bán được gần nửa.
Đám đông dần dần tản đi, Trần Ca nhìn chỗ tiền trong tay, trong lòng bỗng chốc ngập tràn hạnh phúc.
“Ông chủ, số vé mà chúng ta bán được sáng nay còn nhiều hơn so với cả nửa tháng trước.” Từ Uyển ngồi xuống cạnh anh, trong mắt cũng lấp lánh niềm vui.
“Hôm nay chúng ta gặp may thôi, nếu muốn giữ chân những vị khách kia, cần phải nghĩ ra nội dung hấp dẫn mới được.” Trần Ca cất số tiền thu được vào trong người. Qua hàng rào bên ngoài nhà ma, anh thấy Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết người ngợm rũ rợi vẫn chưa rời đi.
“Hai người đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Ca cầm lấy hai chai nước lọc bước đến chỗ hai người họ, hôm nay bán được nhiều vé như vậy quả thực có liên quan rất lớn đến hai vị này.
“Ừm, thật ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Hạc Sơn lúng túng ngồi trên bậc thềm, Cao Nhữ Tuyết ngồi cạnh sắc mặt hơi trắng bệch, ánh mắt của cô dao động giữa Trần Ca và Từ Uyển: “Tôi có hai câu hỏi, không biết anh có tiện trả lời không?”
“Cô hỏi đi.” Trần Ca không cự tuyệt.
“Thứ nhất, trong căn phòng phía tây, tôi rõ ràng nhìn thấy cô gái này trong gương nhưng vì sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện đằng sau tôi?” Dáng vẻ của Cao Nhữ Tuyết rất quả quyết, cô khó có thể chấp nhận được sự thực bản thân bị dọa đến phát khóc.
“Cô cho rằng chiếc gương đó chỉ là chiếc gương bình thường sao? Tôi nói cho cô biết thực ra đó là ba chiếc gương được cột thành hình tam giác, chỉ là hai mặt gương kia đều được giấu trong tường, dùng lực đẩy một chút sẽ có thể chuyển động. Lối ra của cảnh tượng Minh Hôn cũng chính là ở sau tấm gương đó. Còn người phụ nữ trong gương cũng chỉ là tấm ảnh chụp người thật được phóng to trước đó, nhờ hiệu ứng ánh đèn và thị giác nên mới làm cho cô sinh ra một loại ảo giác giống người thật, Tiểu Uyển luôn trốn sau một chiếc gương khác. Tiếng bước chân cô nghe được cũng chỉ là hiệu ứng âm thanh.”
Nghe được những lời giải thích của Trần Ca, Cao Nhữ Tuyết khẽ gật đầu: “Câu hỏi thứ hai.”
Cô giơ ngón tay chỉ về phía Từ Uyển: “Tại sao rõ ràng là người sống, nhưng tôi lại có cảm giác rất kì lạ, nhìn cô ta rất giống một xác chết?”