Chương 12: Vòng quay
Cao Nhữ Tuyết nghiên cứu kết cấu cơ thể con người quanh năm suốt tháng, cho nên thời gian cô ở chung với thi thể còn nhiều hơn ở với bạn cùng phòng của mình. Cô không quen giao tiếp với mọi người cho lắm, so với người sống thì cô hiểu rõ người chết hơn.
“Lớp trang điểm trên mặt diễn viên trong nhà ma của chúng tôi tương đối đặc biệt, cộng thêm hoàn cảnh phức tạp trong nhà ma và ám thị trong lòng cô nên mới xuất hiện ảo giác.” Liệm Dung và Black Friday là thứ không thể để lộ ra bên ngoài, Trần Ca tuyệt đối không tiết lộ với bất kỳ ai.
Anh trả lời qua loa, không đi sâu vào đề tài này: “Hai vị à, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Sau khi tạm biệt hai sinh viên Học viện Pháp y, anh bảo Từ Uyển dọn dẹp đạo cụ của bối cảnh Minh Hôn, còn mình thì chạy vào phòng tổng điều khiển.
Chỉ có một mình Trần Ca biết nguyên nhân tại sao Hạc Sơn lại bị dọa đến ngất xỉu. Quái vật trốn trong gương kia chưa hề rời đi, nó vẫn đang trốn bên trong nhà ma.
“Giữ lại nó cuối cùng sẽ biến thành mầm họa.” Đây là lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ mức ác mộng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ tạo ra hậu quả như vậy.
Trần Ca tắt âm nhạc trong nhà ma đi, mở camera giám sát lên, phát đi phát lại đoạn video ghi hình Hạc Sơn tiến vào căn phòng phía tây, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Chín giờ hai mươi bốn phút mười một giây, Hạc Sơn tiến vào căn phòng phía tây, lúc ấy cậu bị dọa sợ mất mật nên bỏ chạy trối chết.
Hai mươi bốn phút mười bốn giây, cậu chạy vào trong phòng, lần đầu nhìn thấy chiếc gương đồng kia. Lúc này trong camera giám sát xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ dị.
Hạc Sơn đang hồn xiêu phách lạc nhưng vừa nhìn thấy gương đồng đã bình tĩnh lại. Thời gian giống như bị đóng băng, cậu đứng trước tấm gương chẳng hề động đậy.
Con số biểu hiện thời gian trong video đang không ngừng thay đổi, mãi đến hai mươi bốn phút mười bảy giây, Hạc Sơn đột nhiên giơ tay trái lên, chủ động tiến tới gần tấm gương.
Bộ dạng đó giống như có ai đang nắm tay của cậu, muốn kéo cậu vào bên trong tấm gương!
Hai mươi bốn phút hai mươi giây, Từ Uyển mặc áo cưới đuổi theo phía sau, lúc này nửa người của Hạc Sơn đã dán lên trên tấm gương, từ camera giám sát có thể thấy rõ trong gương có thứ gì đó chợt lóe lên, sau đó Hạc Sơn ngã xuống đất rồi ngất đi.
“Là do Tiểu Uyển đến, phá hủy kế hoạch của quái vật trong tấm gương sao?” Trần Ca tua đi tua lại đoạn video giám sát, chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Anh xoa xoa huyệt thái dương, tạm thời chưa nghĩ ra được phương pháp xử lý ổn thỏa.
“Xem ra chỉ có thể tạm thời che kín tất cả các tấm gương trong nhà ma lại, đợi mình tìm được phương pháp xử lý quái vật này rồi mới nhổ cỏ tận gốc.”
Anh đi vào phòng dụng cụ, tìm mấy tấm vải đen rồi tiến đến khu Minh Hôn.
“Ông chủ, sao anh lại tới đây vậy? Mấy việc này cứ giao cho em là được.” Từ Uyển nhìn thấy bóng dáng Trần Ca thấp thoáng ngoài cửa, cô nhặt những người giấy, tiền giấy tán loạn dưới đất rồi nhét lại vào quan tài.
“Anh đến để thông báo với em một việc, tạm thời ngừng sử dụng tất cả các tấm gương và đạo cụ có liên quan trong nhà ma, với lại lúc em giả làm ma thì nhớ chú ý, đừng đến gần mấy tấm gương.” Trần Ca cầm miếng vải đen, giúp Từ Uyển tập hợp những đạo cụ trong quan tài đang nằm tán loạn khắp nơi lại.
Từ Uyển không hiểu cách làm của Trần Ca cho lắm, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Sau khi bố trí lại khung cảnh trong căn phòng chính giữa xong, Trần Ca một mình đi vào căn phòng phía tây.
Đèn lồng giấy màu trắng treo trên cao, trong phòng có ánh sáng lờ mờ, anh đứng tại nơi Hạc Sơn ngất xỉu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tấm gương đồng.
“Người sống trong tấm gương ư? Chẳng lẽ là trong gương che giấu một thế giới khác?” Trần Ca chạm tay vào mặt kính lạnh lẽo, nhìn hình ảnh của mình trong gương một lúc lâu, luôn cảm thấy hơi kỳ lạ: “Lúc trước mình đưa cho Hạc Sơn chai nước suối, cậu ta dùng tay phải cầm lấy trong vô thức, nói cách khác cậu ta không thuận tay trái. Nhưng trong camera giám sát, cậu ta lại giơ tay trái của mình lên trước. Tại sao cậu ta lại làm chuyện trái ngược với thói quen của bản thân? Chẳng lẽ lúc đó Hạc Sơn đã bị thứ trong gương khống chế, không thể điều khiển được cơ thể?”
Trần Ca đặt tay trái của mình lên trên tấm gương, kề sát vào hình ảnh trong kính: “Dù sao thì chỉ có mọi thứ trong gương mới trái ngược với ngoài đời.”
Trần Ca dùng tấm vải đen che phủ tấm gương, ngồi trong nhà ma lấy điện thoại màu đen ra: “Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, quái vật xuất hiện là do điện thoại màu đen, nếu muốn tiêu diệt nó thì e là phải nhờ vào sự trợ giúp của chiếc điện thoại này thôi.”
Anh mở màn hình lên, chạm vào biểu tượng nhà ma kia, giao diện của ứng dụng xuất hiện một thay đổi nhỏ. Lượt khách tham quan hôm nay và lượt khách tham quan trong tháng tăng lên hai người.
Bên cạnh ô biểu tượng của cảnh tượng kinh dị có thể mở khóa kia xuất hiện thêm nhiệm vụ tập luyện, anh nhấn vào, nhắc nhở hiện lên rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tập luyện là có thể mở khóa cảnh tượng kinh dị tương ứng.
“Trò chơi này được thiết kế rất công bằng, hoàn thành nhiệm vụ là sẽ nhận được phần thưởng, độ đa dạng của phần thưởng có liên quan đến độ khó của nhiệm vụ. Nếu như mình muốn nhanh chóng phát triển nhà ma và giải quyết thứ bẩn thỉu trong tấm gương thì chỉ có thể hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ.”
Mỗi ngày chỉ có thể hoàn thành một nhiệm vụ hằng ngày, cho nên Trần Ca tự nhiên nhìn vào nhiệm vụ tập luyện kia.
[Nhiệm vụ tập luyện Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm: Một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm chuyển vào sống trong căn nhà trọ cũ nát, trong tay hắn cầm kéo và búa sắt, đang quanh quẩn trước cửa phòng của bạn.]
[Địa điểm nhiệm vụ: Nhà trọ Bình An ở vùng ngoại ô phía Tây.]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Trước 23 giờ đêm nay tìm được địa điểm nhiệm vụ, tìm thấy hung thủ, sống sót đến rạng sáng.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Hắn lẩn trốn trong đám người, dưới lớp vỏ bọc hiền lành là một trái tim tràn ngập vết thương.]
[Có nhận nhiệm vụ hay không? Chú ý: Nhiệm vụ tập luyện chỉ tồn tại trong hai mươi bốn tiếng, nếu trong hai mươi bốn tiếng không nhận thì xem như là từ bỏ, cảnh tượng này vĩnh viễn không thể mở khóa.]
Trần Ca vốn còn đang do dự, nhưng sau khi đọc dòng chữ cuối cùng, anh quyết đoán chọn nhận nhiệm vụ.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng không tránh được, bây giờ nhà ma chỉ mới khởi sắc hơn một chút, mình phải tận dụng hết tất cả các cơ hội để phát triển nó ngày một tốt hơn.”
Anh nhận nhiệm vụ, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, vòng quay kinh dị ở cột dưới cùng không biết đã được kích hoạt từ lúc nào.
Trần Ca hiếu kỳ mở giao diện vòng quay lên, trên màn hình hiện ra một hàng chữ:
[Sống chết có số, phú quý do trời, nơi này có linh quả giúp tăng tuổi thọ, cũng có ác quỷ tràn ngập thù hận.]
[Lần đầu tiên thu thập được tiếng thét của khách tham quan, kích hoạt vòng quay, tặng một cơ hội quay số trúng thưởng (tiếng thét của khách tham quan phải lớn hơn bảy mươi decibel mới thu thập được, sau khi tích lũy một trăm lần có thể nhận được một cơ hội xoay vòng quay).]
“Thét lên một trăm lần mới có thể đổi được một cơ hội quay số trúng thưởng?” Trần Ca cầm điện thoại di động, vẻ mặt kỳ quái: “Cái vòng quay này cũng biết gạt người thật đấy, điều kiện vốn đã khó thỏa mãn rồi, kết quả xuất hiện cuối cùng còn không xác định được, lỡ mà quay trúng một ác quỷ thì vui rồi.”
Anh nhìn số lần còn lại trên vòng quay, trong lòng ngứa ngáy. Cảm giác này giống như người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* nhìn thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại vậy, không cần biết có phải tin nhắn quấy rối hay không cũng phải ấn vào xem cho bằng được.
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive - Compulsive Disorder - OCD) là một chứng rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
“Thử một lần chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ.” Trần Ca tự an ủi bản thân, ngón tay khẽ ấn một cái, vòng quay trên màn hình lập tức chuyển động.
“Chỉ cần không phải là ác quỷ thì cái gì cũng được.”