Chương 117: Nguyên nhân gội đầu
Trần Ca xem không hiểu tin nhắn của bác sĩ Cao: [Tại sao gội đầu lại liên quan đến tự bảo vệ mình vậy?]
[Tiền đề của rối loạn stress sau sang chấn là trước đó bị chấn thương nào đó, trong hiện thực Môn Nam liên tục gội đầu, rất có khả năng là muốn thoát khỏi cái bóng tâm lý nào đó, chắc hẳn nó có liên quan đến chuyện cậu ta từng trải qua.]
[Chuyện từng trải?]
[Không sai, chuyện từng gặp phải đã để lại chấn thương tâm lý cực mạnh cho cậu ta, mỗi khi cậu ta nhớ lại hoặc gặp phải chuyện tương tự, nhìn thấy thứ tương tự, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng. Để giảm bớt đau khổ, cậu ta sẽ tìm cách trấn an theo bản năng. Dựa theo tình hình hiện giờ cho thấy, phương pháp này chính là gội đầu.] Một lúc sau bác sĩ Cao lại gửi tin nhắn tới: [Khi vừa nhập học, tôi từng hỏi Môn Nam là tại sao cậu ta muốn chọn chuyên ngành tâm lý học, câu trả lời mà thằng bé đưa ra là cậu ta muốn chữa bệnh cho một người. Nghĩ kĩ lại, người cậu ta nhắc tới có lẽ chính là bản thân cậu ta.]
[Xem ra nguồn gốc của vấn đề vẫn nằm ở chuyện hồi nhỏ mà Môn Nam gặp phải, cháu cảm thấy cần nói rõ với cậu ta, chỉ có biết đầu đuôi, chúng ta mới có thể giúp cậu ta.]
[Nếu như suy đoán của tôi là sự thật, vậy càng không thể hỏi thăm cậu ta. Môn Nam luôn cố hết sức né tránh chuyện kia, bây giờ mà để cậu ta nhớ lại một ít thì e là cậu ta sẽ không chịu nổi kích thích, hoàn toàn sụp đổ.]
[Vậy chúng ta liên hệ với người thân của cậu ta, con mình đau khổ đến như thế mà cha mẹ không quan tâm tới, thật quá đáng.] Trần Ca rất muốn chụp lại bộ dạng của Môn Nam bây giờ gửi cho cha mẹ cậu ta, để họ nhìn thấy.
[Trước đây tôi từng gọi điện thoại hỏi, từ nhỏ Môn Nam đã có tật hay gội đầu, cha mẹ cậu ta đã quen với việc đó và không cho rằng đây là một việc nghiêm trọng.]
[Họ không nói nguyên nhân tạo ra thói quen đó ư?]
[Không có, lúc Môn Nam còn rất nhỏ, cha mẹ cậu ta từng đưa cậu ta tới bác sĩ tâm lý, kết quả chẩn đoán khi ấy là rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Tại độ tuổi của cậu ta thì đây là điều hiếm gặp, thấy đứa trẻ còn nhỏ nên bác sĩ không dùng thuốc chữa bệnh tương ứng, chỉ khích lệ cha mẹ cậu ta bầu bạn với cậu ta nhiều hơn.]
[Hiển nhiên là cha mẹ cậu ta không nghe lời của bác sĩ.] Trần Ca ngay lập tức trả lời một câu, nếu cha mẹ Môn Nam thực sự quan tâm cậu ta, thái độ sẽ không lạnh nhạt như vậy.
[Rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ nhẹ sẽ không ảnh hưởng cuộc sống, nên cha mẹ cậu ta không để ý tới. Ngoài ra, sau khi tôi hỏi kỹ mới biết được mẹ ruột của Môn Nam đã gặp nạn khi cậu ta năm, sáu tuổi, sau đó cha cậu ta tái hôn, Môn Nam còn có một em trai.]
[Mẹ ruột gặp nạn? Có chuyện này sao?] Con đường Trần Ca vốn cho rằng đã đi vào ngõ cụt lại có một lối ra mới.
[Quan hệ của cha mẹ ruột cậu ta rất không tốt, người cha thường ở bên ngoài, người mẹ một mình nuôi con. Có một hôm tên trộm lẻn vào nhà cậu ta, chuyện xảy ra sau đó cha mẹ của Môn Nam bây giờ cũng không rõ, chỉ biết ngày thứ hai xảy ra vụ án hàng xóm đã gọi cảnh sát.]
[Ngày thứ hai xảy ra vụ án?] Tim Trần Ca thịch một tiếng: [Vậy khi vụ án xảy ra Môn Nam ở đâu?]
[Tôi không biết khi vụ án xảy ra thì Môn Nam đang ở đâu, nhưng tôi biết lúc hàng xóm báo cảnh sát, Môn Nam ở ngay hiện trường vụ án, cậu ta là người đầu tiên phát hiện ra mẹ mình.]
Đọc tin nhắn bác sĩ Cao gửi tới, Trần Ca cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sau lưng lên trên: [Nói cách khác Môn Nam ở cùng mẹ cậu ta một ngày một đêm tại hiện trường? Cho đến ngày thứ hai mới phát hiện ra phải không?]
[Có thể hiểu là như vậy, có lẽ tên trộm đã tha cho Môn Nam, cũng có thể lúc đó cậu ta vừa hay không ở nhà, nói tóm lại Môn Nam may mắn thoát nạn. Nhưng cậu ta tuổi còn nhỏ đã nhìn thấy cảnh ấy chắc chắn ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý, tôi nghi ngờ cậu ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế và bây giờ tái phát có liên quan đến vụ án giết người hồi nhỏ. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao cậu ta cứ luôn gội đầu, gội đầu có liên quan gì với vụ án đây?]
Sự nghi hoặc trong tin nhắn của bác sĩ Cao cũng chính là điều Trần Ca muốn biết, anh đứng trước gương nhìn bản thân mình trong gương.
“Gội đầu? Hành vi tự bảo vệ bản thân?”
Trong đầu lóe lên cảnh tượng vừa nãy bản thân mô phỏng Môn Nam, Trần Ca sờ sau gáy, đột nhiên nhớ tới một thứ: “Giọt nước!”
Anh lập tức gửi tin nhắn cho bác sĩ Cao: [Hiện trường vụ án, thi thể của mẹ Môn Nam được phát hiện ở vị trí nào?]
[Sau khi hung thủ lỡ tay giết chết mẹ Môn Nam, bèn dỡ tấm chống ẩm trên nóc nhà tắm rồi nhét mẹ cậu ta vào trong đó. Nếu không phải trẻ con nhà hàng xóm thường đi học cùng Môn Nam, quan hệ giữa hai nhà rất tốt thì sẽ không nhanh chóng phát hiện vấn đề.]
“Tấm chống ẩm trên nóc nhà tắm?” Trần Ca ngẩng đầu nhìn nhà tắm mình đang đứng, trần của tòa nhà trọ này rất thấp, ở tại đây vô cùng bí bách: “Mình nghĩ mình đã biết tại sao Môn Nam có chứng ám ảnh cưỡng chế gội đầu rồi.”
Anh lấy điện thoại trả lời tin nhắn của bác sĩ Cao: [Chú thấy có khi nào xuất hiện tình trạng này không, sau khi tên trộm vào nhà, hai mẹ con đều đã phát hiện tên trộm. Người mẹ bảo Môn Nam trốn đi, bản thân lén báo cảnh sát, kết quả bị tên trộm phát hiện.]
[Có khả năng này, nhưng liên quan gì đến gội đầu?]
[Môn Nam thấy mẹ mình bị giết hại, giấu xác, sau khi hung thủ bỏ đi thì cậu ta đi tìm mẹ mình. Khi tới nhà tắm, vừa hay máu của người mẹ rơi trên đỉnh đầu của cậu ta.] Lúc Trần Ca gõ ra những chữ này, trong lòng cũng hơi buồn bã: [Vì vậy cho đến bây giờ, chỉ cần có chất lỏng rơi trên đầu Môn Nam, hoặc nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, cậu ta đều sẽ đi gội đầu, muốn quên đi những kí ức ấy. Bác sĩ Cao, trước đó chú nói rất đúng, Môn Nam tuyệt đối không phải mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bình thường!]
Gửi hết những dòng này đi, Trần Ca đi ra khỏi phòng, bác sĩ Cao trong phòng ngủ rất kinh ngạc, đồng thời nhìn Trần Ca trong nhà tắm, hai người nhìn nhau rất ăn ý.
“Đã tìm thấy nguyên nhân gây bệnh!” Bác sĩ Cao trực tiếp cất điện thoại, đi về phía Trần Ca: “Tôi đưa cậu ta rời đi ngay, tiến hành chữa trị hậu chấn thương tâm lý tương ứng.”
“E là vẫn chưa được.” Trần Ca nhìn Môn Nam đang đứng nguyên tại chỗ, khẽ lắc đầu: “Trong giấc mơ Môn Nam không ngừng mơ thấy, gội đầu không hề đáng sợ, thứ thật sự khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi là người đàn ông ngày càng đến gần đó. Muốn giúp Môn Nam, chúng ta phải tìm ra mọi thứ liên quan đến người đàn ông đó và đuổi nó ra khỏi giấc mơ của Môn Nam.”
“Đuổi thứ đó ra khỏi giấc mơ?” Sắc mặt của bác sĩ Cao hơi kỳ lạ, ông nhìn Trần Ca rồi quay đầu nhìn dáng đứng kì lạ của Môn Nam, có cảm giác như ngày đầu nhìn thấy bệnh viện tâm thần: “Cậu không đùa với tôi đấy chứ?”
“Cháu đã đoán được đại khái rồi, tối nay có thể kiểm chứng được!” Trần Ca xâu chuỗi toàn bộ manh mối lại, trong lòng anh nắm chắc 60%: “Căn phòng này đích thực tồn tại ba “người”, thân phận của hai “người” có thể xác định, chỉ cần tìm được người còn lại là được.”