Chương 116: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
Môn Nam không dám ngủ, bướng bỉnh đứng giữa phòng. Cậu ta vẫn giữ một tư thế kỳ lạ, đầu như sắp bị người ta đè từ vai xuống.
“Cháu luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang đè lên đầu cậu ta.” Trần Ca sợ kích động đến Môn Nam, giọng rất nhỏ: “Đó không phải là loại tưởng tượng trong tâm lý mà là thực sự như vậy.”
Bác sĩ Cao nhẹ nhàng xua tay rồi ở bên cạnh Môn Nam. Ông lấy điện thoại di động ra như đang nhắn tin cho ai đó.
Thấy bác sĩ Cao không trả lời, Trần Ca bắt đầu kiểm tra các phòng khác trong căn nhà cho thuê này.
Căn nhà chỉ rộng ba mươi mấy mét vuông, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ tất cả như phòng ngủ, phòng khách và một phòng tắm riêng.
“Đây chỉ là một căn nhà cho thuê rất bình thường.” Trần Ca đi một vòng nhưng không tìm thấy góc chết nào, căn bản không thể giấu một xác chết.
Anh ra khỏi phòng khách rồi đẩy cánh cửa phòng tắm bằng gỗ ra, nằm ngoài dự đoán của anh là có một tấm gương nửa người được treo trên tường đối diện với cửa.
“Gương đối diện cửa sao?” Vì nhiệm vụ mức khó ác mộng đầu tiên, Trần Ca rất nhạy cảm với gương.
Anh lặng lẽ đi đến trước gương và nhìn mình trong gương: “Cách bố trí này rất ít gặp, vừa mở cửa đã nhìn thấy mình trong gương thì ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Bề mặt gương rất sạch như được ai đó thường xuyên lau chùi, không nhìn thấy một vết bẩn nào.
Anh dời mắt sang chỗ khác, dưới gương là một cái bồn rửa mặt, trong cơn ác mộng của Môn Nam, cậu ta luôn đứng gội đầu ở đây.
Trần Ca bắt chước tư thế của Môn Nam, nhoài người về phía bồn rửa tay rồi nghiêng người 95o, đầu vừa đúng ngay dưới vòi nước.
“Từ góc nhìn này có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài phòng, cảnh cậu ta mơ thấy hoàn toàn có thể xảy ra ngoài đời.” Nếu nhoài người ra dưới vòi nước mà không thể nhìn thấy cảnh trong phòng khách hoặc tầm nhìn bị đồ vật che mất thì Trần Ca sẽ không cảm thấy sợ hãi, chứng minh rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng sau khi chính anh tự thử nghiệm thì phát hiện rằng tất cả những điều này là hoàn toàn có thể xảy ra trong thực tế.
Ghé đầu vào bồn rửa tay, nhìn thấy một thế giới đảo ngược.
“Môn Nam nói rằng mỗi khi nằm mơ đều thấy người đàn ông đó đến gần cậu ta hơn một chút, chi tiết này cũng rất đáng nghi. Tại sao đối phương không trực tiếp đến để giết cậu ta? Chẳng lẽ hai người có mối thù sâu đậm đến mức phải hành hạ cậu ta từng chút một?” Khi Trần Ca đang suy nghĩ, đột nhiên sau gáy có cảm giác lạnh lẽo, anh lập tức duỗi đứng thẳng người rồi sờ vào cổ.
“Một giọt nước sao? Nhỏ xuống từ đâu vậy?” Trần Ca nhìn lên trần nhà, trên trần nhà không có dấu vết bị thấm nước, không hiểu sao giọt nước đó lại xuất hiện được.
“Không lẽ là tấm gương sao?” Trong đầu anh không ngừng xuất hiện hình ảnh anh gội đầu trong bồn rửa tay, còn anh trong gương đưa nửa người ra ngoài nắm lấy cổ anh.
“Điện thoại màu đen cho biết tên của nhiệm vụ tập luyện lần này là Căn Phòng Ba Người, bản thân tên nhiệm vụ đã là một lời nhắc nhở có ẩn ý.” Trần Ca nhìn mình trong gương, có cảm giác như đã đoán được gì đó: “Có ba “người” trong nhà, Môn Nam là một, người đàn ông không ngừng tiếp cận trong giấc mơ là hai, mà lúc này còn có một “người” thứ ba trong phòng, người thứ ba này có khi nào đang trốn trong gương không?”
Hai tay Trần Ca chống lên bồn rửa tay, mắt liếc nhìn hai bên, anh phát hiện thấy hai chai dầu gội đã hết được ném vào thùng rác.
“Môn Nam mới chuyển vào nhà trọ này chưa được bao lâu mà đã sử dụng hết hai chai dầu gội đầu? Nếu cậu ta chỉ gội đầu trong giấc mơ thì làm sao dầu gội ngoài hiện thực có thể ít đi được? Chẳng lẽ thằng nhóc này có thường xuyên bị mộng du? Nửa đêm nửa hôm cậu ta chạy đi gội đầu một mình sao?” Trần Ca suy nghĩ một lúc nhưng cảm thấy điều đó là không thể. Trước đó khi trao đổi với bác sĩ Cao, ông có nói qua là để loại trừ nguyên nhân do nhà trọ này, bác sĩ Cao đã đưa Môn Nam về nhà ông nhưng cơn ác mộng của Môn Nam vẫn không dừng lại.
“Tạm thời loại trừ khả năng bị mộng du, nhưng nếu trong một khoảng thời gian ngắn Môn Nam sử dụng hết hai chai dầu gội trong trạng thái tỉnh táo thì điều này còn kỳ lạ hơn. Tại sao cậu ta phải điên cuồng gội đầu như vậy?”
Một người thích sạch sẽ đến mức nào thì cùng lắm chỉ có thể gội đầu mỗi ngày một lần, nhưng mà Môn Nam đã dùng hết hai chai dầu gội trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong khi chai dầu gội thứ ba bên cạnh bồn rửa tay chỉ còn nửa chai.
“Trong tình huống nào con người luôn phải gội đầu? Đầu ngứa? Tóc dơ? Hay cảm thấy có thứ gì đó trong tóc?” Trần Ca dựa vào tường suy nghĩ: “Môn Nam đã hai lần xảy ra xung đột với người khác trong trường, lần đầu tiên là bởi vì các hoa văn động vật trên rèm cửa sổ không đối xứng, lần thứ hai là do không đếm được số lượng hạt vừng trên bánh. Người này đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.”
Đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần có chút gì đó không đúng, họ đều sẽ cố gắng sửa lại, nếu không sửa được thì cả người sẽ cảm thấy không thoải mái. Trần Ca cảm thấy Môn Nam điên cuồng gội đầu cũng là vì lý do này.
“Đáp án cho câu hỏi này chỉ có Môn Nam mới biết rõ, không chừng cậu ta đã cố ý giấu bác sĩ Cao một số chuyện rất quan trọng.” Bên đây Trần Ca đang suy đoán thì điện thoại di động đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem, hóa ra là tin nhắn của bác sĩ Cao.
[Hoàn cảnh gia đình của Môn Nam hơi phức tạp, không giống với kết quả điều tra trước đây của tôi. Sau khi tôi nói về bệnh tình của Môn Nam cho gia đình, phản ứng của gia đình cậu ta rất lạnh nhạt, chỉ nói rằng sẽ chuyển chi phí điều trị vào thẻ ngân hàng của Môn Nam và không có ý định đến Cửu Giang thăm cậu ta. Tôi không tiện cho Môn Nam biết chuyện này, vì vậy chỉ có thể gửi tin nhắn để nói cho cậu ta biết.]
[Con trai ruột bị bệnh? Vậy mà cha mẹ không muốn đến đây để chăm sóc?]
[Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy, trước đây tôi có hỏi Môn Nam và các bạn cùng lớp xung quanh cậu ta thì mọi người đều cảm thấy Môn Nam được sinh ra trong một gia đình rất hòa thuận. Tôi cũng cố tình kiểm tra mạng xã hội của cậu ta, trong đó có rất nhiều đoạn viết về biết ơn gia đình.]
Môn Nam cho người ngoài thấy rằng cậu ta sống trong một gia đình ấm áp, được giáo dục tốt, tính cách vui vẻ, một học sinh nắm vững kiến thức chuyên môn nhưng trên thực tế, có lẽ tất cả điều này đều chỉ là sự ngụy trang của cậu ta.
Sau khi đọc tin nhắn, Trần Ca đã nói với bác sĩ Cao những gì anh vừa phát hiện ra.
Không lâu sau, bác sĩ Cao trả lời với mấy tin nhắn.
[Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể được chia thành bốn loại: lo lắng, hình thức, sạch sẽ và hoàn hảo. Sau khi tôi quan sát, bệnh của Môn Nam không nằm trong bốn loại này, dường như cậu ta chỉ đơn giản là gội đầu vì có nhu cầu.]
[Theo tôi, biểu hiện của Môn Nam rất giống với một bệnh tâm lý khác - Rối loạn stress sau sang chấn. Ví dụ như sau một trận động đất, những người may mắn sống sót sẽ rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ trong một thời gian dài. Họ rất khó để thoát khỏi ám ảnh do trận động đất mang lại, bộ não sẽ phản hồi sai thông tin cho họ như thể trận động đất sẽ xuất hiện lại bất cứ lúc nào.]
[Các triệu chứng của Môn Nam rất giống rối loạn stress sau sang chấn, tinh thần của cậu ta luôn căng thẳng, tròng mắt đảo liên tục cho thấy cậu ta không có cảm giác an toàn, giống như có thứ gì đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào để làm hại cậu ta. Trong trường hợp này, cậu ta đi gội đầu có thể xem là một hành động đang tự bảo vệ mình.]