Chương 13: Ông trời cũng muốn chơi mình hả?
“Trần Ca tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, vòng quay càng ngày càng chậm lại. Một âm thanh nhỏ vang lên, cây kim dừng lại tại một hướng nào đó.
[Đã hoàn thành vòng quay, chúc mừng bạn nhận được đạo cụ đặc biệt loại hiếm: Thư Tình Bị Nguyền Rủa (xác suất trúng thưởng là ba phần ngàn)!]
[Hai mắt lồi ra, mặt mày tái nhợt, vào khoảnh khắc rơi xuống từ trên lầu cao, cô đã trở thành nỗi ám ảnh trong trường học, và bị cấm kị không bao giờ được nhắc đến. Giày múa màu đỏ, đồng phục đẫm máu, cả cái tên đó cũng biến thành chủ đề không thể nhắc tới. Mọi người vờ như quên đi tất cả, mãi đến một ngày, có người nhận được thư tình của cô…]
[Lần đầu quay số quay trúng ác quỷ, mở khóa danh hiệu hiếm: Người Ác Quỷ Quan Tâm.]
[Người Ác Quỷ Quan Tâm: Khi mang danh hiệu này, có thể nhận được sự trợ giúp từ ác quỷ với một tỷ lệ nhất định.]
Trần Ca nhìn gợi ý trên điện thoại di động, có cảm giác như thiếu oxy: “Thư Tình Bị Nguyền Rủa? Xác suất ba phần ngàn? Người Ác Quỷ Quan Tâm? Quái vật trong gương còn chưa biết rõ, giờ lại quay trúng một ác quỷ! Mịa nó, ông trời đang muốn chơi mình hả?”
Bây giờ anh đã thấy hơi hối hận, đáng lẽ anh không nên tự đầu độc bản thân trước khi quay số: “Tỉnh táo! Không thể mất bình tĩnh được, mọi chuyện vẫn chưa tới tình huống xấu nhất. Quay trúng ác quỷ không có nghĩa là bây giờ nó sẽ xuất hiện, mình vẫn còn thời gian để xoay chuyển tình hình, có lẽ mình nên đi chùa gần đây để xin một lá thăm.”
Anh cất điện thoại, đang định bỏ nó vào túi thì đầu ngón tay bỗng chạm phải thứ gì đó.
Trần Ca cúi đầu nhìn, phát hiện trong túi áo của mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bức thư ố vàng.
Trong lòng anh lập tức có một linh cảm không hay, anh run rẩy cầm bức thư lên, trên thư có một dòng chữ dùng tóc bện thành: Em thích anh.
“Tỉnh táo cái beep á! Cô thích tôi chỗ nào, tôi đổi có được không!”
Nét chữ trên giấy nắn nót, khéo léo, nếu như không phải dùng tóc bện thành thì chắc chắn sẽ càng đẹp mắt dễ nhìn hơn.
Trần Ca đứng trong căn phòng phía tây, tay cầm lá thư, sắc mặt tái mét: “Không thể ngờ nổi, bức thư tình đầu tiên mình nhận được trong đời lại xuất hiện theo hình thức này.”
“Ông chủ! Anh đang lẩm bẩm một mình cái gì thế?” Từ Uyển bước vào phòng, cô vừa bày lại người giấy trong phòng chính xong.
“Không có gì, anh đang suy nghĩ nếu một người biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa, hẳn là anh ta sẽ buông bỏ mọi chấp niệm, đi làm vài chuyện có ý nghĩa.” Trần Ca ngẩng đầu nhìn Tiểu Uyển đã được trang điểm bằng kỹ thuật Liệm Dung: “Ví dụ như góp một phần sức lực của mình vào quá trình sinh sôi nảy nở của nhân loại.”
Trần Ca thuận miệng nói, không ngờ Từ Uyển lại tỏ ra nghiền ngẫm, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Uyển, chẳng lẽ em lại đồng ý với anh hả? Đừng, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, chuyện này hơi tùy tiện rồi đấy. Mặc dù hai người chúng ta luôn rất ăn ý, cũng đã hợp tác với nhau lâu rồi, nếu như nhất định phải góp sức vào quá trình sinh sôi nảy nở thì thật ra cũng không phải không được…” Trần Ca cảm thấy hơi căng thẳng.
“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi ông chủ. Vừa nãy em bước vào thì nhìn thấy anh có hai cái bóng, cho nên hơi tò mò.” Từ Uyển chỉ tay ra sau lưng Trần Ca: “Đây cũng là một hạng mục mới của nhà ma chúng ta ư?”
“Hai cái bóng?”
Trần Ca quay đầu lại nhìn, hai cái bóng một lớn một nhỏ phía sau lưng anh đang chậm rãi tới gần, cuối cùng hợp lại thành một.
“WTF?”
Anh không nói nên lời, kéo tay Từ Uyển chạy ra khỏi nhà ma.
Sau khi đã đứng dưới ánh mặt trời, Trần Ca mới bình tĩnh lại. Anh không giải thích lý do với Từ Uyển, chỉ ngồi bệt xuống bậc thang ở cổng nhà ma.
“Ông chủ, gần đây trông anh cứ nghi thần nghi quỷ, có phải là gặp áp lực quá lớn rồi không?” Từ Uyển ngồi xuống bên cạnh Trần Ca: “Anh đừng tự tạo áp lực cho mình như vậy, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Trưa nay anh muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh.”
Nghe Từ Uyển nói vậy, Trần Ca cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười: “Mua giống em là được, mà này, em đi tẩy trang trước đi, đừng dọa đầu bếp ở quán ăn.”
“Vâng vâng.”
Sau khi Từ Uyển rời khỏi, Trần Ca lại cầm lá thư tình giơ lên trước mặt: “Mình tận mắt nhìn thấy hai cái bóng hợp lại thành một, có phải điều này chứng minh mình đã bị ác quỷ bám thân, bây giờ nó đang trốn trong cái bóng của mình?”
Nơi nào có ánh nắng ắt sẽ có cái bóng, Trần Ca nhìn cái bóng của mình không chớp mắt: “Mình có danh hiệu Người Ác Quỷ Quan Tâm, có thể nhận được sự trợ giúp của ác quỷ với một tỷ lệ nhất định. Nếu như danh hiệu đó thật sự có tác dụng, vậy quay trúng ác quỷ cũng không nhất định là chuyện xấu.”
Bây giờ anh chỉ có thể tự an ủi bản thân, thực ra trong lòng anh hiểu rất rõ, sở dĩ ác quỷ bị gọi là ác quỷ là do trước khi chết lòng oán hận của nó quá lớn, toàn thân tỏa ra sự ác độc và nguyền rủa. Ở chung với loại quỷ này, chỉ cần không cẩn thận một chút là kết cục sẽ cực kỳ thê thảm.
Ăn cơm trưa xong, Trần Ca cầm tờ rơi quảng cáo của nhà ma ngồi trước cổng, khách tham quan lui tới rất nhiều, nhưng chẳng có mấy ai muốn vào nhà ma tham quan.
Trần Ca rảnh rỗi không có việc gì làm nên mở tài khoản TikTok cá nhân của mình lên, phát hiện có thêm mười tin nhắn mới.
Anh bỏ qua những tin nhắn mắng chửi và quảng cáo, sau đó trả lời lại từng cái một. Không bao lâu sau, anh nhìn thấy tin nhắn của Hạc Sơn.
Cậu sinh viên thật thà chất phác của Học Viện Pháp Y này lén lút nhắn tin cho Trần Ca, nói là diễn đàn của trường bọn họ đã “thất thủ”, sau khi mấy học trưởng* biết hoa khôi của trường bị dọa đến phát khóc, ai nấy đều mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị san bằng nhà ma, thậm chí còn có người đăng “lệnh ra trận” trên diễn đàn, đã có mười mấy người đăng ký tham gia.
(*) Học trưởng: Nam sinh khóa trên.
“Tuổi trẻ thật là tốt.” Trần Ca nhếch môi, trong đầu hiện lên hình ảnh mười mấy tên nhóc đô con tỏa ra hormone nồng đậm đang ôm chầm lấy nhau, run cầm cập trong nhà ma của anh.
“Đợi mình hoàn thành nhiệm vụ tập luyện rồi sẽ để cho bọn họ thử cảnh tượng mới, để xem cảnh tượng kinh dị được điện thoại đánh giá một sao rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào.”
Nghĩ đến nhiệm vụ tập luyện, Trần Ca lại trở nên nghiêm túc. Nhiệm vụ này chỉ có thể làm một lần, nếu như thất bại, cảnh tượng kinh dị tương ứng sẽ vĩnh viễn không thể mở khóa được.
Anh mở điện thoại di động màu đen lên, khắc ghi thông tin nhiệm vụ vào trong đầu mình.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, sau khi xác định địa điểm của nhiệm vụ, Trần Ca bắt đầu lên mạng tìm kiếm tất cả các tin tức có liên quan đến nơi này.
“Nhà trọ Bình An ở ngoại ô phía Tây thành phố Cửu Giang…”
Dù có nhập tên kiểu gì cũng không tìm được kết quả, sau khi mở thêm mấy trang, Trần Ca mới tìm thấy tin tức có liên quan đến nhà trọ này trên một trang web rao bán nhà ở Cửu Giang.
Đó là một tin nhắn khiếu nại, nói là người bán giấu giếm tình hình thật sự, thật ra căn nhà trọ này là một nhà ma. Sau khi cạo lớp sơn trên tường ra, bên trong còn sót những vết máu loang lổ, hằng đêm luôn có thể ngửi thấy một mùi hôi thối khó hiểu.
Khiếu nại không được ai thụ lý, sau rồi cũng chỉ để đó. Trần Ca nhìn thời gian của tin nhắn, là vào chín tháng trước.
“Ở lại một đêm trong căn nhà ma ngoài đời thực, đồng thời còn phải tìm ra hung thủ trốn trong đó, nhiệm vụ này hơi khó đối với mình.” Chuyên ngành thời đại học của Trần Ca là thiết kế đồ chơi, sở trường của bản thân anh là chế tạo các món đồ thủ công, còn về điều tra và suy luận có thể xem như là dốt đặc cán mai.
“Khó quá đi mất, mình không sợ nhà ma, chỉ sợ hung thủ ở phòng bên cạnh, nửa đêm xem mình như con mồi.”