Hệ thống nhà ma

Chương 147: Sự công nhận của mèo trắng

Chương 147: Sự công nhận của mèo trắng

“Anh có nghiêm túc không? Tại sao nghe giống một lời nói có ý xúc phạm?” Lưu Đao cảm thấy giọng điệu của Trần Ca không giống như đang nói giỡn, quan hệ giữa anh ta và Trần Ca không thân lắm nên không biết rõ con người Trần Ca, chỉ biết người đàn ông này... không bình thường.
“Đây là lời khuyên của tôi cho anh ta, anh cứ chuyển y lời cho anh ta là được.” Giọng nói của Trần Ca rất bình thản, trong lòng anh ngầm khen ngợi lòng tốt của bản thân: “Nói trắng ra thì tôi và Tần Quảng chỉ là mối quan hệ cạnh tranh. Tuy anh ta không cần mặt mũi nhưng tôi cũng không muốn thấy anh ta đâm đầu vào chỗ chết, vả lại mỗi lần anh ta phát livestream đều huy động rất nhiều người, dính đến mấy mạng người đấy.”
Cạnh tranh? Đâm đầu vào chỗ chết? Dính đến mấy mạng người? Có phải chúng ta đang nói về cùng một chủ đề không? Lưu Đao cảm thấy giữa anh ta và Trần Ca nhất định là có một người uống say rồi.
Nói với Tần Quảng rằng nếu anh ta tiếp tục ăn cắp ý tưởng thì anh ta sẽ tự chơi chết mình, lời nói như vậy làm sao nói ra đây?
“Trần Ca, tôi biết anh rất tức giận nhưng tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút. Nội dung livestream đã đủ để chiến thắng, chúng ta không cần phải dùng thủ đoạn khác để đe dọa anh ta, làm như vậy rất có thể bị người khác nắm thóp.” Lưu Đao tận tình khuyên nhủ, dù sao cũng đã ký kết hợp đồng, ngày mai là ngày đầu tiên hai bên bắt đầu hợp tác, anh ta không muốn Trần Ca làm ra chuyện gì quá kích động vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
“Thôi quên đi, nói với anh thì anh cũng không hiểu.” Trần Ca đi đến cửa ngôi nhà ma: “Nếu không còn chuyện gì khác thì chiều mai gặp rồi nói.”
“Ngày mai anh đến sớm chút, vẫn còn nhiều chi tiết cần anh quyết định.”
“Được.”
Trần Ca cúp điện thoại, trong lòng đầy tâm sự.
Anh không hề để tâm đến việc phát livestream, cho dù đó là Tần Quảng hay sự tranh chấp lượt người xem, đó chỉ là đồ phụ trợ đối với anh. Chỉ có một chuyện là anh thực sự quan tâm, đó là cố gắng sống sót để tìm ra manh mối do cha mẹ để lại.
Trần Ca đi đến cửa nhà ma, liếc nhìn tán cây bên cạnh nhưng không thấy bóng dáng con mèo trắng.
“Cuối cùng nó cũng đi rồi.”
Trần Ca rất có thiện cảm với con mèo đó: “Đôi mắt có hai màu khác nhau không phải mèo hoang bình thường sẽ có, nhưng dù sao nó cũng là một mạng sống, không thể ép buộc.”
Khi biết con mèo trắng đã đi, trong lòng Trần Ca cảm thấy hơi buồn, anh mở hàng rào bảo vệ đi vào ngôi nhà ma.
Trong hành lang dài tối tăm u ám, chỉ có Trần Ca một mình cô đơn trong ngôi nhà ma thiếu sức sống.
Anh bật đèn hành lang, bóng của anh bị kéo dài trông hơi cô độc nhưng anh sớm đã quen với những điều này.
Vào phòng tắm rửa mặt, Trần Ca đi về hướng phòng nghỉ của nhân viên, cách vài bước anh đã thấy có gì đó không đúng: “Tại sao cửa phòng nghỉ lại mở?”
Chìa khóa của phòng nghỉ có hai chiếc, trên người anh lúc nào cũng mang theo một chiếc, còn một chiếc được giấu trên khung cửa để thuận tiện cho các nhân viên khác sử dụng phòng nghỉ, chuyện này chỉ có những người đã từng làm việc trong ngôi nhà ma mới biết.
“Nếu là Từ Uyển, cô ấy đi ra nhất định sẽ khóa cửa, xem ra là một người ngoài đã vào phòng nghỉ của nhân viên.” Trần Ca quẹo vào phòng đạo cụ cầm cây búa bác sĩ nát sọ trong tay.
Anh khẽ đẩy mở cửa phòng nghỉ, ánh sáng trong phòng rất mờ, không có ai trong đó.
“Chìa khóa không có trên khung cửa, người đó đã lấy trộm chìa khóa sao?” Mắt Trần Ca quét một vòng quanh căn phòng thì thấy sự khác biệt duy nhất so với lúc anh đi là chiếc áo khoác chưa kịp giặt để trên bàn.
“Khi mình thay cái áo này vào buổi sáng, mình nhớ là đã treo nó ở đầu giường, bây giờ sao lại chạy lên trên bàn?”
Anh bật đèn phòng nghỉ rồi dùng cây búa từ từ khều chiếc áo khoác ra.
Dưới cái áo lấm lem bùn đất có một con mèo trắng tinh đang nằm, đôi mắt khác màu của nó đầy bất mãn.
Anh nhìn phía sau nó, trên đuôi nó có một con búp bê bẩn thỉu nằm đè lên.
Con búp bê vải Tiểu Tiểu này dường như đang cố gắng ôm đuôi con mèo trắng nhưng không ngờ Trần Ca đột nhiên đi vào, cô bị dọa đến nỗi cứng ngắc nên giả chết theo bản năng.
“Tiểu Tiểu?”
Cảnh tượng trước mắt nằm ngoài dự đoán của anh, không phải ban đầu hai đứa này không coi nhau ra gì sao?
“Mèo trắng, quần áo...” Trần Ca liếc nhìn chiếc áo khoác lần nữa, mơ hồ hiểu ra đầu đuôi chuyện này.
Tối hôm đưa con mèo trắng đến bệnh viện thú y, vì trời mưa to, thùng giấy của mèo đã bị nước ngâm nát, sau đó anh lấy áo khoác của mình để ôm mấy con mèo đi khám bác sĩ.
“Mùi của bốn con mèo con vẫn còn trên cái áo cũ này, áo khoác và giỏ đựng mèo cũng ở trong phòng nghỉ. Con mèo trắng muốn vào phòng nghỉ nhưng cánh cửa đã bị khóa.” Chìa khóa được giấu trên khung cửa là một bí mật đối với người khác nhưng không là gì đối với Tiểu Tiểu suốt ngày chạy quanh trong ngôi nhà ma. Có lẽ nhóc con này biết rõ cấu trúc bên trong của ngôi nhà ma hơn cả Từ Uyển.
Nghĩ đến đây, Trần Ca nhấc chân Tiểu Tiểu lên rồi lắc lắc hai cái trong không trung, một chiếc chìa khóa bằng đồng rơi ra từ túi nhỏ của cô.
“Mày muốn trở thành quản gia nhỏ của nhà ma phải không?” Trần Ca không biết nên cười hay khóc, anh để Tiểu Tiểu bên cạnh con mèo trắng rồi lại giấu chìa khóa trên khung cửa.
Trần Ca đứng trong hành lang tối tăm lạnh lẽo, cảm thấy phòng nghỉ sáng sủa ấm áp hơn.
Trên bàn Tiểu Tiểu co lại bên cạnh con mèo trắng, con mèo trắng mặt chán ghét nhưng không đẩy Tiểu Tiểu ra. Nó nằm uể oải trên bàn, đối với ai cũng là một bộ dạng hờ hững không quan tâm.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng Trần Ca hơi cong lên: “Trước đây chỉ có một mình mình sống trong phòng này nhưng bây giờ đã náo nhiệt hơn nhiều rồi.”
Trần Ca đóng cửa phòng, ngồi lên trên ghế.
Anh lấy điện thoại màu đen ra, bắt đầu kiểm tra nhiệm vụ hàng ngày hôm nay.
Ba nhiệm vụ là tuyển nhân viên, kiểm tra an ninh và xây một cánh cửa vững chắc cho cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
“Các nhiệm vụ điện thoại màu đen yêu cầu đều là những chuyện ngôi nhà ma gần đây cần được giải quyết.” Trần Ca cập nhật thông tin đánh giá công khai nhà ma, viết thêm cảnh tượng kinh dị mới và vấn đề tiền thưởng. Sau khi làm xong mấy việc này, Trần Ca đã đăng một tin tuyển dụng lên mạng, anh chỉ có duy nhất một yêu cầu, đó là gan phải lớn.
“Tuyển dụng nhân sự phải thận trọng, mình phải tự mình xét duyệt mới được. Nếu chú Từ bán vé bên ngoài thì miễn cưỡng coi như đủ người, chuyện này có thể lùi lại từ từ. Khi ngày càng nhiều khách tham quan đến thì vấn đề an toàn không thể bỏ qua, nhiệm vụ hàng ngày của hôm nay chọn loại bỏ tai họa ngầm về vấn đề an toàn đi.”
Người mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu như Trần Ca lại đứng dậy đi kiểm tra tất cả các rủi ro an ninh trong ngôi nhà ma suốt đêm, đồng thời đặt ra quy định an ninh mới nhưng điện thoại di động màu đen lại chậm chạp không gửi thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
“Vấn đề nằm ở đâu? Tất cả các cảnh tượng đã được kiểm tra, tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành?” Trần Ca cầm điện thoại di động đứng trong ngôi nhà ma. Ngày mai có thể anh sẽ thực hiện nhiệm vụ tập luyện cảnh tượng kinh dị ba sao nên cần nhiều thời gian để chuẩn bị, không thể lãng phí quá nhiều năng lượng cho một nhiệm vụ hàng ngày.
“Minh Hôn, Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm và Trường Trung học Mộ Dương đều không có vấn đề gì, chẳng lẽ là vì tấm gương trong phòng tắm?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất