Chương 21: Hung thủ? Đám hung thủ?
Có mùi mốc nặng tỏa ra từ căn phòng chật hẹp tồi tàn, trần nhà như bị rỉ nước, trong phòng ẩm ướt và ngột ngạt khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Tất cả các cửa sổ đều bị người ta dùng ván gỗ đóng kín, Trần Ca kiểm tra thì phát hiện các tấm gỗ còn rất mới, chắc chắn là mới được đóng lên gần đây.
“Đây chỉ là một căn phòng trọ rất bình thường.” Đồ đạc bị cháy đã bị vứt đi từ lâu, căn phòng trở nên trống trải, không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị.
“Cũng đúng, đã qua năm năm rồi, cho dù có bằng chứng thì e rằng chúng cũng không còn nguyên vẹn.”
Anh ra khỏi căn phòng, chậm rãi bước đi trên hành lang tối tăm. Phần lớn các căn phòng đều trống rỗng, các đồ vật linh tinh và rác thải sinh hoạt lẫn lộn với nhau, ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
“Rác thải sinh hoạt thường có thể phản ánh tình trạng sinh hoạt và tính cách của một người, có thể từ đây phát hiện được điều gì đó.” Trần Ca thay đổi mục tiêu, chịu đựng mùi hôi thối để tìm kiếm cẩn thận. Sau hơn một tiếng đồng hồ, anh thực sự tìm được một số thứ kỳ lạ.
“Tại sao trong nhà trọ lại có nhiều búp bê vải như vậy? Không có trẻ con trong tòa nhà thì những đồ chơi này của ai?” Anh dành gần hai tiếng đồng hồ để lục tung tất cả rác thải, tổng cộng tìm thấy bốn món đồ chơi bằng lông. Nếu so với các vật dụng linh tinh trải đầy trong hành lang thì bốn món đồ chơi này không hề bắt mắt. Nếu Trần Ca không phải là người thiết kế đồ chơi chuyên nghiệp, có sự nhạy bén với đồ chơi thì có thể anh cũng sẽ bỏ qua chi tiết này.
Bốn món đồ chơi không biết bị vứt ở đây bao lâu, trên mặt đầy những vết bẩn, một số chỗ còn bị mốc, chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể rụng ra rất nhiều lông.
Trần Ca càng quan sát càng thấy có nhiều vấn đề, những món đồ chơi này có hình dạng khác nhau nhưng đều được làm từ cùng một nhà sản xuất.
“Chẳng lẽ sau khi xây lại nhà trọ Bình An, khách trọ sống ở đây để lại?” Trần Ca nhanh chóng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ này: “Đừng nói đến xác suất của việc đưa trẻ con đến ở trong một nhà trọ bị ma ám như thế nào, ngay cả có trẻ con ở chung thì cũng không thể có chuyện cùng lúc mang bốn con búp bê, huống hồ bốn con búp bê này đều được sản xuất từ cùng một nơi nhưng nhìn tay nghề và kiểu dáng thì có lẽ là đồ được làm từ nhiều năm về trước.”
Thị trường đồ chơi đang thay đổi nhanh chóng, trước khi tiếp nhận ngôi nhà ma thì anh là nhân viên của một công ty đồ chơi nên cũng có hiểu biết ít nhiều về ngành nghề này.
“Không phải do khách trọ ở đây bỏ lại nhưng lại xuất hiện trong ngôi nhà ma này, đây có lẽ là thứ đã có sẵn trong nhà trọ.” Anh mạnh dạn đưa ra suy đoán: “Chủ cũ của căn nhà trọ này có hai cô con gái, nếu mình đoán không sai thì có lẽ những con búp bê này là của mấy cô bé.”
Nghĩ đến đây, Trần Ca lại đưa ra một thắc mắc: “Nước và lửa đều không có cảm xúc, trong khi căn nhà và đồ đạc đều đã bị cháy rụi thì làm thế nào mà bốn con búp bê này lại thoát khỏi việc cháy thành tro?”
“Một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là... Có ai đó cố tình đem nó đến một nơi an toàn?” Trần Ca cảm thấy mình đã tìm được một manh mối quan trọng: “Chỉ có một người có thể di chuyển đồ trong đám cháy, đó chính là kẻ giết người! Nhưng tại sao hắn lại không màng nguy hiểm bảo vệ bốn con búp bê, những món đồ chơi này rất quan trọng đối với hắn sao?”
Trần Ca tò mò liền kéo cái khóa đã bị rỉ sét sau lưng con búp bê ra. Anh tìm thấy một tấm thiệp có kích thước cỡ lòng bàn tay trong đống bông gòn hôi thối bị biến chất, những dòng chữ chan chứa tình yêu khiến Trần Ca đọc mà nổi hết gai ốc: “Nhét thư tình vào một con búp bê? Dùng cách này để thổ lộ tình cảm có phải kín đáo quá không?”
Anh bắt đầu phác hoạ tính cách của kẻ giết người, hẳn đối phương là một người đàn ông sống khép kín hay ngại ngùng, không dám bày tỏ trước mặt nên mới tặng búp bê, mong người kia về nhà tự mở con búp bê ra xem.
Trần Ca ôm lòng tò mò mở thêm hai con búp bê nữa, trong mỗi con đều có một tấm thiệp với nội dung gần giống nhau.
Nhưng đến khi anh mở con búp bê thứ tư ra, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.
Trong con búp bê cuối cùng không có tấm thiệp nào mà chỉ có những mảnh giấy vụn nhét đầy trong đống bông gòn bị mốc, trên những mảnh giấy vụn chỉ có ba chữ - đi chết đi!
Trần Ca không cách nào biết được tại sao tình yêu mãnh liệt lại biến thành lời nguyền rủa độc ác như vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa họ?
“Những chữ trên giấy có lẽ là do kẻ giết người viết. Đây là bằng chứng quan trọng.” Anh chọn ra một vài mảnh giấy bỏ vào túi, ngay lúc đang chuẩn bị đi vào sâu hơn để điều tra thì đèn điều khiển bằng âm thanh nơi góc cầu thang đột nhiên sáng lên!
“Có người tới!” Trần Ca hốt hoảng tắt đèn pin của điện thoại đi, ôm mấy con búp bê trốn vào phòng bên cạnh.
Anh nín thở không dám bước ra mà trốn sau cánh cửa, lén lút nhìn trộm bên ngoài thông qua khe cửa.
Tiếng bước chân vang lên, trên hành lang đen kịt vọng đến tiếng trò chuyện của một người đàn ông và một người phụ nữ.
“Phải nhanh chóng mang thứ đó ra ngoài, không thể chần chừ nữa.”
“Trước đó cái tên khách trọ mới đến đã lên tầng ba. Thằng đó đã bước tới đầu cầu thang nhưng đột nhiên lại đi xuống, thiếu chút nữa là đã phát hiện ra tôi rồi.”
“Tôi biết, dạo này ngày càng có nhiều người ngoài đến nhà trọ nên cần phải nhanh chóng xử lý thứ này.”
“Ừ.”
“Gọi thêm người tới cùng nhau đào nó ra trong tối nay rồi đem chôn ở ngọn núi phía sau.”
Hai người này mang theo một chiếc đèn mỏ kiểu cũ, dưới ánh sáng mờ nhạt, Trần Ca nhìn thấy rõ hai người đang nói chuyện ở hành lang là chủ nhà trọ và người phụ nữ ở tầng một.
“Tại sao ban đêm bọn họ không ngủ mà lại chạy lên tầng ba?” Trần Ca điều chỉnh góc độ của mình để đảm bảo không bị phát hiện, cả người áp sát vào cánh cửa.
Không được bao lâu, người đàn ông xăm trổ và người đàn ông mập lùn Trần Ca đã từng gặp trong nhà trọ đều xuất hiện. Họ không chỉ che kín người mà còn cầm theo những dụng cụ như khoan sắt, bao tải, dao bếp và nhiều thứ tương tự.
“Đây là muốn làm gì?”
Hình như mấy người đứng ở hành lang xảy ra một cuộc cãi vã.
Người đàn ông mập lùn đi cuối cùng có tâm trạng rất tệ: “Thực sự phải làm như vậy sao? Một khi chúng ta đào nó ra, xung quanh đều sẽ có dấu vân tay của chúng ta, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không thể giải thích rõ ràng nữa.”
“Mày nghĩ rằng bây giờ có thể giải thích rõ ràng sao?” Chủ nhà liếc nhìn người đàn ông béo: “Đừng lề mề nữa, mau tới giúp một tay.”
“Tao nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát.” Người đàn ông mập lùn vẫn đứng tại chỗ.
Sau khi nghe những gì hắn nói, người đàn ông xăm trổ bước tới túm lấy cổ áo hắn: “Mày có bị điên không? Mày muốn tự chui đầu vào rọ sao? Cảnh sát mà đến thì chắc chắn sẽ điều tra mấy người chúng ta trước. Đến lúc đó, tội mày say rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn còn thêm cả tội chúng ta chiếm đoạt nhà trọ của ông già kia đều sẽ bị phát hiện!”
“Chồng ơi, đừng nổi giận.” Người phụ nữ đối diện người đàn ông xăm trổ ở tầng một đi đến: “Mọi người đều có liên quan trong chuyện này, không ai có thể thoát được, nhanh chóng làm việc đi.”
“Trên người mấy người chúng ta đều không sạch sẽ, khó khăn lắm mới tìm thấy một chốn nương thân, nếu ai dám có suy nghĩ khác, đừng trách tao trở mặt.” Chủ nhà trọ nhét khoan sắt vào tay người đàn ông mập lùn: “Mày làm trước.”
“Tao sao?” Mồ hôi trên trán của người đàn ông mập lùn lập tức nhỏ giọt, khuôn mặt tái nhợt lúc trắng lúc xanh, cầm khoan sắt từ từ di chuyển.
Nhìn những hành vi bất thường của mấy người ngoài cửa, Trần Ca càng ngày càng cảm thấy không ổn: “Rốt cuộc họ chuẩn bị đào cái gì?”
Dưới ánh nhìn soi mói của những khách trọ khác, người đàn ông mập lùn đi đến cuối hành lang đẩy các đồ vật sang hai bên, tay run rẩy vén tấm màn đằng sau đống lộn xộn.
Đó là một lớp bê tông dày được tráng thêm, bên trong khảm xác một người phụ nữ quay mặt vào trong.