Hệ thống nhà ma

Chương 22: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm!

Chương 22: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm!

Trần Ca nghiến chặt răng để cố gắng không phát ra âm thanh. Ngay khi nhìn thấy xác chết, anh lập tức gửi tin nhắn cho Hạc Sơn: “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”
Do ánh sáng quá mờ lại cách một cánh cửa, những người đang xem livestream không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc này, Trần Ca không để ý tới bọn họ nữa, anh áp sát cửa, mí mắt không dám chớp lấy một lần.
“Hóa ra xác chết được giấu trong ngôi nhà là thứ họ muốn đào.” Trần Ca co rúm lại sau cánh cửa, anh không dám nhúc nhích một chút nào. Bây giờ là thời điểm nguy hiểm và căng thẳng nhất, nơi những người thuê nhà đó đứng chỉ cách anh vài bước chân. Bọn họ chỉ cần quay lại đi vào căn phòng này thì sẽ phát hiện ra Trần Ca.
“Làm gì mà chậm chạp vậy, mau đào đi!” Chủ nhà trọ thấp giọng mắng, đem dụng cụ đi qua đó. Ông ta trải bao tải xuống đất và bắt đầu dọn dẹp xi măng xung quanh xác người phụ nữ.
Có lẽ vì sợ đánh thức những người thuê nhà ở tầng dưới nên động tác của bọn họ rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng ồn quá lớn.
Bức tường bị đục mở, các khối xi măng không ngừng rơi xuống. Không biết là do nóng hay do sợ mà đỉnh đầu ai nấy đều đổ mồ hôi.
Bọn họ chia nhau ra làm nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm việc này, trong lòng thấp thỏm không yên, vội vàng hấp tấp nên tiến độ rất chậm.
Mười mấy phút sau, bọn họ mới đưa xác người phụ nữ ra khỏi bức tường, bỏ vào trong bao tải.
“Thằng mập, mày ở lại dọn dẹp bức tường, những người còn lại theo tao ra sau núi, chúng ta tìm chỗ để chôn cô ta.” Chủ nhà trọ cầm cái khoan sắt đứng một bên chỉ đạo.
“Tao đi với bọn mày!” Người đàn ông mập lùn không cần suy nghĩ đã mở miệng. Sau khi đào xác người phụ nữ ra thì cả người hắn đều mềm nhũn, giờ sao dám ở lại đây một mình.
“Nhìn xem chút bản lĩnh này của mày kìa! Quyên Nhi, cô ở lại giúp nó dọn dẹp bức tường, chút nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ cũ sau núi.” Chủ nhà trọ nói vài lời với người phụ nữ duy nhất, sau đó ông ta và người đàn ông xăm trổ mang theo bao tải xuống lầu.
Ông ta bước đi khập khiễng, bước chân lúc nhẹ lúc nặng. Khi đi ngang qua căn phòng Trần Ca đang trốn, bỗng dưng ông ta đột ngột dừng lại.
“Sao trên mặt đất lại có nhiều bông gòn như vậy?”
Khi nghe thấy giọng nói của chủ nhà trọ, trái tim của Trần Ca như sắp nhảy lên tới cổ họng. Lúc anh xé con búp bê có làm rơi một ít bông gòn và mảnh giấy vụn xuống đất, khi phát hiện đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên và có người tới gần thì anh căn bản không có thời gian để nhặt chúng.
“Trước mắt đừng để ý chuyện này, thứ này nặng chết đi được, mau đem đi chôn rồi tính tiếp.” Người đàn ông xăm trổ ở sau lưng thúc giục, chủ nhà cũng không suy xét nữa. Hai người đi ngang qua cánh cửa phòng Trần Ca đang trốn, có vẻ như đã đi xa rồi.
“Thằng mập, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau làm việc đi.” Người phụ nữ và người đàn ông trung niên mập lùn bắt đầu dọn đống đổ nát và lau sạch vết máu bám đầy trên dụng cụ. Sau vài phút, hai người đi xuống cầu thang với một cái túi lớn.
Tiếng bước chân ngày càng xa dần, khi tầng ba yên tĩnh trở lại, Trần Ca mới dám thở mạnh. Anh rất thận trọng nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Trên hành lang tối tăm mù mịt, những người thuê phòng đều đã rời đi hết.
“Mẹ kiếp! Làm mình sợ chết khiếp.”
Anh đợi thêm ba phút nữa, bên ngoài vẫn không có gì bất thường mới từ từ mở cửa phòng, rón rén đi ra ngoài.
Để tránh bị phát hiện, anh không bật đèn pin điện thoại di động mà đưa tay mò mẫm bức tường, từ từ tiến về phía trước.
“Nghe cuộc trò chuyện của những người này, mặc dù bọn họ không phải là người tốt gì nhưng xác người phụ nữ trong bức tường thực sự không liên quan gì đến bọn họ.” Tính ra thì nhóm người này cũng thật là xui xẻo. Bọn họ chiếm đoạt nhà trọ của ông lão xong, không ngờ lại phát hiện một cái xác trong bức tường ở tầng cao nhất. Phản ứng đầu tiên của một người bình thường khi phát hiện xác chết chắc chắn là báo cảnh sát, nhưng bản thân những người này là tội phạm. Một mặt, bọn họ sợ báo cảnh sát sẽ bị cảnh sát phát hiện tội trạng của mình. Mặt khác, bọn họ cảm thấy sợ hãi khi phải sống trong cùng ngôi nhà với xác chết. Bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc “đổ vỏ” thay kẻ giết người thực sự, chủ động đưa xác đi chôn cất.
“Khó trách chủ nhà trọ liên tục dặn dò sau nửa đêm mình không được ra ngoài.” Đôi mắt của Trần Ca đã thích nghi với bóng tối, anh tăng tốc, chuẩn bị rời khỏi nhà trọ càng sớm càng tốt.
Anh rón rén bước đi trên cả đoạn đường, cũng không có ý định đi lấy ba lô nữa mà đi thẳng đến tầng một.
“Chết rồi.” Cửa chống trộm của nhà trọ bị khóa, anh bị kẹt trong ngôi nhà rồi.
“Những người đó đi chôn xác mà cũng không quên khóa cửa trước khi đi sao?” Trong lòng Trần Ca cảm thấy không ổn cho lắm: “Cửa sổ hành lang ở tầng một có lắp lưới chống trộm, cửa sổ hành lang trên tầng ba bị chặn bởi mấy tấm gỗ. Bây giờ lối ra duy nhất của nhà trọ là cửa sổ hành lang ở tầng hai.”
Không khí trong nhà trọ thật quỷ dị, Trần Ca không muốn ở lại lâu thêm nữa, anh xách theo cây búa đa năng quay trở lại tầng hai.
Không khí trong nhà trọ thật quỷ dị, Trần Ca không muốn ở lại lâu thêm nữa, anh xách theo cây búa đa năng quay trở lại tầng hai.
Hành lang trong bóng tối vừa dài vừa sâu giống miệng của một con thú đang mở ra, một khi bước vào thì sẽ bị cắn nát.
“Thật yên tĩnh.” Phòng của Trần Ca nằm ở cuối hành lang bên trái, ngay bên cạnh phòng của chủ nhà. Anh cảnh giác cao độ, sợ rằng cánh cửa của một căn phòng nào đó đột ngột mở ra.
Trần Ca chậm rãi bước đi, điều tiết nhịp thở, anh phải mất hơn một phút mới đi đến cửa phòng của mình.
“May mà không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lát nữa mình cột drap giường vào khung cửa sổ, từ tầng hai xuống chắc sẽ không sao.” Trần Ca lấy chìa khoá phòng ra, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại di động để tìm lỗ khoá. Ngay lúc anh định cắm chìa khóa vào thì cánh tay đột nhiên dừng lại.
“Tại sao nửa sợi tóc mình bỏ vào lỗ khóa lại biến mất?”
Lỗ chân lông dựng đứng, nỗi sợ hãi như thuỷ triều dạt đến từ bốn phương tám hướng, Trần Ca chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.
“Có người đã vào phòng mình! Bọn họ biết mình không ở trong phòng!”
Hơi thở anh trở nên gấp gáp, giống như có một tảng băng đang nhét trong phổi.
“Bọn họ đi vào lúc nào? Là sau khi đào xác? Hay là khi phát hiện bông gòn trên mặt đất?” Thật ra bây giờ nghĩ về điều này không có ý nghĩa gì hết, Trần Ca lùi lại phía sau. Anh nhìn vào căn phòng nơi mình từng ở, nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Không được đi vào, rất có thể những người đó đang ở trong phòng của mình! Cũng có thể họ cầm khoan sắt trốn đằng sau cánh cửa!”
Tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp Trần Ca nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Anh bắt buộc phải chạy trốn trong thời gian ngắn nhất, càng kéo dài thì càng nguy hiểm.
Trần Ca lùi lại từng bước một trong im lặng, anh biết rất rõ bây giờ mình chỉ có thể rời khỏi ngôi nhà trọ này bằng cửa sổ tầng hai, những con đường khác đều đã bị chặn hết rồi.
Trong hành lang tối tăm yên tĩnh, Trần Ca lặng lẽ lùi về cuối hành lang bên phải mà không phát ra âm thanh nào. Đây là nơi xa phòng anh nhất trên tầng hai.
“Đám người thuê nhà kia nguy hiểm hơn mình nghĩ. Tối nay mình có vẹn toàn tính mạng ra khỏi đây không phụ thuộc vào lần liều mạng này!” Trần Ca nghiến răng, giơ búa đa năng đập mạnh vào khóa cửa phòng cuối cùng bên phải hành lang.
“Thình!”
Sự yên ắng bao trùm nhà trọ Bình An đã bị phá vỡ, Trần Ca đập khóa cửa như bị điên. Với tiếng động lớn như vậy, điều anh không muốn thấy nhất cuối cùng đã xảy ra.
Ở phía cuối hành lang bên trái, cánh cửa phòng 208 Trần Ca thuê bị đẩy mở! Nghe thấy tiếng động, người đàn ông xăm trổ và chủ nhà trọ sắc mặt hung dữ, trên tay cầm khoan sắt và dao bếp lao ra ngoài!
“Mở nhanh lên!”
“Bang!”
Trần Ca đập búa liên tục, cuối cùng ổ khoá rơi xuống, anh không do dự đá mở cửa phòng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất