Chương 83: Làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này?
“Cho dù đó là vì muốn cậu ta được điều trị sớm hồi phục hay là vì sự an toàn của riêng cậu, cũng đừng xem nhẹ.”
“Cháu hiểu rồi.”
Trần Ca cúp điện thoại, dựa vào tường nhà vệ sinh, bây giờ trong đầu anh là một mớ hỗn độn. Kẻ giết người không phải là cô của Phạm Úc thì là Phạm Úc, họ là những người đáng nghi nhất và cũng là người thân nhất với nạn nhân.
“Cô của Phạm Úc đã giấu mình sự thật, vào buổi tối mưa bão cách đây vài năm nhất định đã có chuyện khác xảy ra.”
Tại sao người thân nhất trở thành kẻ giết người là vấn đề Trần Ca thắc mắc nhất.
“Hiện trường vụ án là ở Trường Trung học Mộ Dương, không chừng mình sẽ phát hiện thêm gì đó ở đây.”
Trần Ca mở lại chế độ phát livestream, mấy dòng bình luận đang chạy giữa màn hình bị đứng nhưng hình ảnh livestream dần ổn định lại.
Anh nói câu xin lỗi đơn giản với người xem, cầm cây búa ra khỏi nhà vệ sinh tầng hai.
Anh đứng ở cửa nhà vệ sinh cố ý dùng đèn pin chiếu xuống đất, không có dấu chân hay dấu vết nào tương tự như vậy ở cửa nhà vệ sinh.
“Khi mình đang trốn đằng sau cánh cửa nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh đó cuối cùng dừng lại ở cửa nhà vệ sinh nhưng bây giờ trên mặt đất không có gì cả. Có vẻ như thứ đi cạnh nhau không phải là người sống.” Trần Ca liếc nhìn cầu thang, âm thanh cuối cùng anh nghe được đã đi xuống tầng một.
Trần Ca tạm thời vẫn chưa rõ chủ nhân của tiếng bước chân có phải là bóng đỏ trong nhiệm vụ nhánh hay không nên để đảm bảo an toàn, anh quyết định tránh đi là cách tốt nhất.
Trần Ca cầm đèn pin, đi về phía tầng ba nhưng ngay khi anh đến giữa tầng ba và tầng hai, tiếng bước chân đột nhiên vang lên bên tai anh, hình như âm thanh đó truyền đến từ tầng một.
Hai “người” đi cạnh nhau trên cầu thang.
“Phát hiện ra mình rồi sao?” Trần Ca dứt khoát tắt đèn pin, lưng dựa vào tường và nhìn chằm chằm vào lối cầu thang.
Tiếng bước chân không dừng lại và hai “người” đi cạnh nhau đến tầng hai.
“Có vẻ như chúng nó đã vào nhà vệ sinh ở tầng hai?” Ngay khi trong lòng Trần Ca vừa hiện ra suy nghĩ này thì nghe thấy tiếng mở đóng cánh cửa nhà vệ sinh ở tầng hai.
Cánh cửa của mỗi phòng vệ sinh đều bị mở ra, tổng cộng vang lên sáu lần, hình như chúng nó đang kiểm tra phòng vệ sinh.
Trần Ca xê dịch từ từ đến gần tầng hai, anh thử thò đầu ra, nhìn trộm tình hình từ khe hở tay vịn cầu thang tầng hai.
Sau khi tiếng đóng mở cánh cửa dừng lại, tiếng bước chân cũng biến mất theo như thể mọi chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là ảo giác của Trần Ca. Anh đợi ở cầu thang trong năm phút mà cũng không phát hiện thấy thứ gì kỳ lạ đi ra từ nhà vệ sinh tầng hai.
“Tiếng bước chân không vang lên nữa, như vậy có thể gián tiếp chứng minh những thứ dơ bẩn đi cạnh nhau vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, chúng nó có thể đang trốn trong một phòng vệ sinh của nhà vệ sinh tầng hai, chờ mình tự sa lưới.” Mặc dù gan Trần Ca rất lớn nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết sợ hãi, nếu thực sự thấy điều gì đó kinh khủng sau khi mở cửa phòng vệ sinh thì chắc anh sẽ bị dọa đến sặc.
“Quái vật này trốn trong nhà vệ sinh ở tầng hai không ra thì mình có thể lên tầng ba để tìm đường trước.” Trần Ca không bật đèn pin, anh sở hữu Âm Đồng, đó là phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng. Có lẽ do chưa được kích hoạt hoàn toàn nên không được thần kỳ như mô tả của điện thoại màu đen nhưng đã cải thiện đáng kể tầm nhìn của anh và hầu như có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối.
Trong đêm tối mưa, sấm chớp không ngừng lóe lên trên bầu trời, những ánh sáng chớp nhoáng chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách khủng khiếp, Trần Ca hơi lo lắng, anh sợ rằng có thứ gì đó đi theo anh lúc nào anh cũng không biết.
Quay lại nhìn mấy lần, không có gì ở lối đi trống rỗng, Trần Ca mới cảm thấy nhẹ nhõm, nắm chặt cây búa đi vào nhà vệ sinh tầng ba.
Nhà vệ sinh ở tầng ba còn kỳ quái hơn nhà vệ sinh ở hai tầng kia, cửa sổ bị chặn bởi những tấm gỗ và hầu như không có vết bẩn nào trên tường, có vẻ như khi trường học chưa bị đóng cửa thì nơi này cũng ít được sử dụng.
Đi vào trong, cánh cửa của sáu phòng vệ sinh đều được đóng chặt đem lại cho Trần Ca một cảm giác kỳ lạ như thể trong sáu phòng vệ sinh đều có người sống trốn trong đó.
Phòng thứ năm và thứ sáu ở tầng một đóng lại là do bên trong có những đồ linh tinh chất thành đống. Chẳng lẽ sáu phòng vệ sinh này của nhà vệ sinh tầng ba cũng có đồ linh tinh chất bên trong?
Trần Ca đi đến bên ngoài phòng vệ sinh đầu tiên, áp sát tai lên cánh cửa lắng nghe thì không hề có tiếng khóc của bé sơ sinh hay tiếng cười của cô gái như tưởng tượng.
Sau đó, anh làm một chuyện táo bạo hơn, ngồi xổm trên mặt đất và nhìn vào bên trong qua khoảng trống dưới cánh cửa phòng vệ sinh.
Trống rỗng?
Không có cây lau sàn, chổi hay đồ linh tinh nào, cũng không có đôi chân đứng đó, chỉ là một phòng vệ sinh rất bình thường.
Trần Ca thử đẩy một cái, cánh cửa khẽ kêu mở ra, trong phòng rất sạch sẽ, anh chạm vào vách ngăn, nếu không phải vì có lớp bụi dày bám trên đó thì anh gần như nghĩ rằng đã có ai đó đến dọn dẹp mỗi ngày.
“Toàn bộ tòa nhà dạy học đã bị lửa thiêu rụi nhưng không có vết tích bị cháy trong nhà vệ sinh này, giống như lớp học cuối cùng ở tầng một.” Những đặc điểm đặc biệt giống nhau đã thu hút sự chú ý của Trần Ca: “Như vậy xem ra mục tiêu nhiệm vụ mà mình đang tìm là ở chỗ này.”
Anh liên tục đẩy cánh cửa của các phòng vệ sinh tiếp theo và cuối cùng dừng lại bên ngoài phòng thứ năm.
“Có một loại cảm giác không tốt lắm, liệu có thứ gì dơ bẩn trốn sau cánh cửa không?” Trần Ca nhét con búp bê do cha mẹ anh để lại vào cổ áo, cầm cây búa rồi dùng đầu búa để đẩy mở cửa phòng vệ sinh.
Cánh cửa chuyển động, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trong tiềm thức khiến Trần Ca lùi lại một bước.
Vách ngăn và bức tường của phòng thứ năm giống như vẽ nguệch ngoạc rất nhiều con mắt y như mắt của người thật.
Trước khi mở cửa, Trần Ca cũng tưởng tượng qua cảnh phía sau cánh cửa, có thể là một cô gái sắc mặt nhợt nhạt, khuôn mặt dữ tợn của quái vật hoặc một kẻ điên dính đầy máu và nhiều cảnh khác.
Anh chỉ không ngờ có một cảnh tượng kỳ dị như vậy ở đằng sau cánh cửa.
“Tại sao phải vẽ nhiều mắt trên vách ngăn và bức tường như vậy?”
Ngoài trời đang mưa gió ào ào, thấy một cảnh như vậy trong ngôi trường bỏ hoang khiến Trần Ca có cảm giác hơi lạnh sống lưng.
Ngay khi cửa mở ra thì giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, trong tình huống này cho dù đứng bên ngoài cũng cảm thấy sợ hãi, đừng nói là vào trong đó.
“Người vẽ mấy con mắt này trong phòng vệ sinh có phải não có vấn đề không?”
Mấy con mắt đó dường như đang dõi theo người trong phòng vệ sinh, Trần Ca nhìn một lúc rồi đóng cửa phòng lại.
Ban đêm bị nhiều ánh mắt chăm chú nhìn như vậy quả thật không chống đỡ nổi.
“Mình đã tìm thấy địa điểm nhiệm vụ nhưng làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ nhánh này? Trốn trong đó chờ bóng đỏ xuất hiện dưới ánh mắt của mấy con mắt trên vách ngăn và bức tường? Có phải hơi quá đáng không?”
Trần Ca nhìn chằm chằm vào cánh cửa nửa ngày trời lại mở tiếp cánh cửa của phòng thứ sáu, trong đó cũng vẽ rất nhiều con mắt.
Hơi kỳ lạ là mấy con mắt được vẽ ở vách ngăn dùng chung với phòng thứ năm, còn bức tường thì sạch sẽ không có gì.