Hệ thống nhà ma

Chương 82: Nhân chứng duy nhất

Chương 82: Nhân chứng duy nhất

Phạm Úc thích đến ngôi nhà ma vì cậu bé thích ở cùng một chỗ với ma?
Kết hợp suy luận của cha Cao Nhữ Tuyết, Trần Ca đưa ra một câu trả lời rất hoang đường.
“Tôi không dám suy đoán lung tung về bệnh nhân này. Nếu có thời gian, cậu có thể dẫn cậu bé đến tìm tôi.” Cha của Cao Nhữ Tuyết chưa bao giờ gặp một bệnh nhân như vậy, ông muốn chẩn đoán trực tiếp: “Bệnh tâm lý rất phức tạp, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh cũng rất rắc rối, có khi liên quan đến môi trường sống, cũng có khi liên quan đến những cuộc gặp gỡ cá nhân và thậm chí có liên quan nhất định nào đó đến sự di truyền.”
Trần Ca không trả lời, sau khi anh kết luận Phạm Úc thích ở cùng một chỗ với ma, đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất kinh khủng!
Trần Ca mở áo mưa và lấy bức tranh của Phạm Úc từ túi áo ra.
Trong ngôi nhà màu đen có mấy người nhỏ màu đỏ.
Trước khi đến Trường Trung học Mộ Dương, Trần Ca đã nghĩ rằng bức tranh là một tòa nhà nào đó ở Trường Trung học Mộ Dương nhưng sau khi anh đến đây mới phát hiện ra rằng ba tòa nhà trong trường khác hoàn toàn với ngôi nhà màu đen Phạm Úc vẽ.
Ngược lại thì ngôi nhà đổ nát nơi Phạm Úc và cô của cậu bé sống khá giống với ngôi nhà màu đen trong bức tranh.
“Nếu ngôi nhà Phạm Úc luôn vẽ là ngôi nhà mà cậu ta đang sống thì những người nhỏ màu đỏ này...” Lông tơ của Trần Ca dựng đứng: “Chẳng lẽ ngôi nhà mà Phạm Úc sống có ma sao?”
Anh nhớ lại cảnh đi gặp Phạm Úc sáng nay, vẻ mặt của người cô luôn căng thẳng, Phạm Úc tự nhốt mình trong phòng ngủ, cửa và cửa sổ đóng chặt, cúi đầu nằm bò trên bàn để vẽ.
Lần nào cũng sử dụng hai màu đỏ và đen, đều vẽ ngôi nhà màu đen và người nhỏ màu đỏ nhưng mỗi bức tranh đều có chi tiết hơi khác nhau.
Đôi môi của Trần Ca hơi nhợt nhạt, anh nhớ rất rõ ràng trong tất cả các bức tranh của cậu bé, vị trí của người nhỏ màu đỏ đều khác nhau.
Ban đầu anh nghĩ rằng là do Phạm Úc tuỳ ý vẽ nguệch ngoạc vào nhưng giờ nghĩ lại đó là thứ dơ bẩn sống trong căn nhà đó đang di chuyển.
“Phạm Úc có thể nhìn thấy chúng sao?”
Trần Ca hít một luồng khí lạnh, anh nhớ một số chi tiết về Phạm Úc trong ngôi nhà ma, khi cậu bé nói chuyện với Trần Ca sẽ nhìn phía sau Trần Ca, ánh mắt rơi trên bóng của Trần Ca.
Trong ngôi nhà ma, Phạm Úc tổng cộng đã nói hai câu mà cả hai câu này đều nói với Trần Ca. Ban đầu, Trần Ca nghĩ rằng anh được đứa bé yêu thích nhưng giờ anh mới hiểu, thì ra cậu bé coi anh như “đồng loại”.
“Chẳng trách cậu bé sợ ánh nắng mặt trời và cũng thích đến ngôi nhà ma chơi, nhận thức của đứa bé này đã bị sai lệch nghiêm trọng.” Trần Ca nắm chặt điện thoại di động, anh không biết nguyên nhân gì đã khiến Phạm Úc trở thành thế này nhưng dựa trên những bất thường của Phạm Úc và lời khai của người phụ nữ đen gầy, anh có một phỏng đoán rất đáng sợ.
Vài năm trước, cũng là vào một đêm mưa bão, cậu bé mất tích, cha mẹ cậu đã bị giết hại vì đi tìm cậu ta. Trong lúc mưa bão nếu muốn giết chết hai người lớn rồi hoàn thành việc giấu xác và xử lý hiện trường mà không có kế hoạch kỹ lưỡng là chuyện gần như không thể làm được.
Nghĩ lùi lại một bước, cho dù có ai đó tình cờ muốn giết cha mẹ của Phạm Úc trong một đêm mưa thì tại sao một kẻ giết người có thể giấu xác một cách hoàn hảo rồi xử lý mọi dấu vết trên hiện trường mà lại có thể buông tha cho Phạm Úc?
Sau khi cô của cậu bé nói rằng cha mẹ đã lên thiên đường, Phạm Úc liền tìm thiên đường trong giếng. Rõ ràng cậu bé biết cha mẹ bị giấu xác trong giếng, cậu bé đã nhìn thấy mọi chuyện và là một trong những nhân chứng ở hiện trường thì không có lý do gì kẻ giết người để cậu bé yên.
Đôi mắt Trần Ca khẽ nheo lại, anh cảm thấy ớn lạnh trong người: “Trừ phi kẻ giết người quen biết cậu bé hoặc là kẻ giết người chính là cậu bé!”
Cả hai hướng suy đoán này, bất kể cái nào là sự thật đều khiến Trần Ca cảm thấy sợ hãi.
Bản thân người cô đó là một nghi phạm rất lớn, lời nói của người phụ nữ này có nhiều chỗ sơ hở. Một điều kỳ lạ là khi cô ta vào bếp để rót nước cho Trần Ca, cô ta đã vào bếp lục tung tủ để tìm đồ. Nếu chỉ đơn giản là rót nước thì cũng không cần rắc rối như vậy.
Ngoài ra, trong lúc nói chuyện, kể cả lúc Trần Ca chuẩn bị đi về, người phụ nữ như đang cố ý hay vô tình nhắc đến ly nước, hy vọng Trần Ca có thể uống một ngụm.
Khi đó Trần Ca chỉ lo nghĩ về nhiệm vụ mà không cảnh giác nhiều nhưng giờ nhớ lại, ly nước đó có thể có vấn đề.
“Nếu là người cô giết ba mẹ của Phạm Úc, lý do gì khiến cô ta làm vậy?”
Người phụ nữ đen gầy đó đã yêu chiều Phạm Úc đến mức vô lý, cô có ngoại hình ưa nhìn nhưng chưa bao giờ chăm sóc bản thân, làn da đen sạm, cơ thể gầy gò. Có thể thấy rằng người phụ nữ không dễ gì nuôi lớn Phạm Úc, vừa phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu bé vừa đưa cậu đi khám bác sĩ tâm lý, làm chậm trễ cuộc sống cả đời của cô ta. Một người phụ nữ như vậy thực sự sẽ là một kẻ giết người sao?
Thẳng thắn mà nói, người phụ nữ đen gầy để lại ấn tượng rất tốt cho Trần Ca, độc lập và mạnh mẽ.
Nhưng so sánh cả hai suy đoán thì Trần Ca khó chấp nhận suy đoán sau hơn. Nếu kẻ giết người không phải là người cô thì nghi phạm lớn nhất chính là cậu bé!
Nhưng so sánh cả hai suy đoán thì Trần Ca khó chấp nhận suy đoán sau hơn. Nếu kẻ giết người không phải là người cô thì nghi phạm lớn nhất chính là cậu bé!
Cậu bé là nhân chứng duy nhất ở hiện trường vụ giết người và là người may mắn sống sót. Trước đó Trần Ca không nghi ngờ vì anh cảm thấy một đứa bé căn bản không có khả năng giết người. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bức tranh của Phạm Úc vẽ, Trần Ca cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp đứa bé này một cách nghiêm trọng.
Phạm Úc có một đôi mắt rất đặc biệt, cậu làm bạn với linh hồn mà có thể sống rất tốt. Đứa bé này có rất nhiều vấn đề, thậm chí Trần Ca còn nghi ngờ cậu có thể thúc đẩy được linh hồn.
Nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ không nghĩ theo hướng này nhưng Trần Ca thì khác, bản thân anh là Người Lệ Quỷ Quan Tâm.
“Xác suất kẻ giết người là cậu bé rất cao nhưng động cơ phạm tội của cậu bé là gì?” Động cơ giết người là vấn đề Trần Ca không hiểu nhất, cả người cô và Phạm Úc đều không có lý do gì làm tổn thương người thân của họ.
“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng ba mẹ của Phạm Úc bị giấu trong giếng sâu của Trường Trung học Mộ Dương, mối liên hệ giữa toàn bộ sự việc và Trường Trung học Mộ Dương là gì?”
Trần Ca cất kỹ bức tranh của Phạm Úc, lúc này đột nhiên nhận ra anh chưa cúp điện thoại nên vội vàng xin lỗi thầy Cao: “Xin lỗi, cháu đang suy nghĩ một số vấn đề nên không tập trung.”
“Không sao, tôi cũng đang lật xem tài liệu, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với bệnh nhân mà cậu nói. Không bằng chúng ta hẹn một ngày để cậu đưa cậu ta đến gặp tôi?” Cha của Cao Nhữ Tuyết vẫn chưa cúp điện thoại, vô cùng kiên nhẫn.
“Được ạ, nếu có cơ hội cháu sẽ đưa cậu ta đến đó.”
“Ừ, số này là số điện thoại của tôi. Đến lúc đó cậu liên lạc với tôi, cuối cùng tôi còn có một số chuyện muốn dặn dò cậu.” Thầy Cao muốn nói lại thôi, dường như đang do dự có nên nói không.
“Chuyện gì vậy?” Trần Ca rất biết ơn bác sĩ tâm lý nhiệt tình giúp đỡ này.
“Chúng ta phải có phương pháp tiếp cận và cần có nhiều kiên nhẫn hơn khi đối xử với bệnh nhân mắc bệnh tâm lý nhưng không thể phủ nhận rằng có những nguy hiểm nhất định đối với những bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng. Khi cậu tiếp xúc với họ, hãy nhớ kỹ đừng bao giờ kích động họ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất