Chương 88: Ngửa bài
Trần Ca thấy cô của Phạm Úc phối hợp như vậy, anh cũng chủ động tiến về phía trước, nhặt bức tranh ở dưới đất lên.
Trên tờ giấy trắng vẽ một căn phòng màu đen, trong phòng chen chúc những hình người tí hon màu đỏ, ở nơi mà tất cả những người tí hon màu đỏ không chịu lại gần, còn có một người tí hon màu đen vô cùng bắt mắt.
“Đây là bức tranh trong đó có tôi mà chị nói? Làm sao chứng minh được?” Trần Ca sẽ không chỉ dựa vào một bức tranh mà tin tưởng đối phương.
“Những người trong bức tranh của Phạm Úc luôn có màu đỏ, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người tí hon màu đen xuất hiện, nghĩ rất lâu mới chắc chắn rằng người nhỏ màu đen này chính là cậu, bởi vì một tháng gần đây, chỉ có mình cậu là người ngoài đã ra vào nhà tôi.” Cô của Phạm Úc đứng trong góc phòng vệ sinh, những giọt nước mưa trên người cô rơi xuống đất, tạo ra âm thanh tí tách, tí tách.
“Chỉ có thế? Vậy những người tí hon màu đỏ này là gì? Người tí hon màu đen và người tí hon màu đỏ thì có điểm gì khác nhau?”
Cô của Phạm Úc đứng trong bóng tối âm thầm nhìn Trần Ca, chính vào lúc Trần Ca tưởng rằng đối phương sẽ không nói ra sự thật, cô đột nhiên mở lời: “Những người tí hon màu đỏ tượng trưng cho quỷ, lần đầu tiên tôi thấy màu đen, chắc là tượng trưng cho con người.”
“Quỷ?”
“Tôi biết cậu không tin, nhưng có một số thứ thật sự là không nói rõ được.” Giọng nói của cô Phạm Úc bình tĩnh, dường như cô đã nghĩ kỹ những lời này từ lâu rồi: “Trước khi cha mẹ Phạm Úc xảy ra chuyện, tôi đã biết rằng Phạm Úc có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được, cha mẹ thằng bé cũng biết chuyện này, nhưng họ vốn không tin vào những thứ như ma quỷ.”
“Cha mẹ của Phạm Úc đều không tin, tại sao cô lại tin?” Lòng hiếu kì của Trần Ca bị khơi ra.
“Lúc đầu không ai biết rằng Phạm Úc có năng lực này, cho tới khi chồng và hai đứa con của tôi qua đời vì tai nạn, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời tôi, chỉ cần nhìn thấy ảnh của bọn họ tôi liền đau khổ khóc lóc, mỗi lúc như vậy, Phạm Úc đều lấy tranh của thằng bé đến tìm tôi, trong căn phòng màu đen vẽ hai người nhỏ màu đỏ, thằng bé nói hai người nhỏ màu đỏ đó chính là em trai và em gái.”
Trong ánh mắt của cô Phạm Úc có một chút ấm áp hiếm thấy: “Lúc đầu tôi cũng không tin, cứ nghĩ Phạm Úc đang dỗ để tôi vui lên, nhưng những bức tranh Phạm Úc vẽ càng ngày càng nhiều, tôi dao động rồi. Tôi tìm đến Phạm Úc, hỏi em trai và em gái của thằng bé hiện đang làm gì, thằng bé miêu tả vô cùng chi tiết, trong đó còn có một số thói quen nhỏ mà con tôi có, những điều ấy chỉ có người làm mẹ như tôi mới biết được.”
“Vì thế cô liền tin rằng Phạm Úc có thể nhìn thấy hồn ma?”
“Đúng vậy, có lẽ chính bản thân tôi cũng mong rằng tất cả những điều này là thật, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ rằng trên người Phạm Úc có bóng dáng con của tôi.”
“Cho dù đây là thật, chỉ dựa vào một bức tranh cũng không nói lên được điều gì, lẽ nào những người bị Phạm Úc vẽ trong tranh đều sẽ chết?”
“Cậu có thể xem mặt còn lại của bức tranh này.”
Dưới sự gợi ý của cô Phạm Úc, Trần Ca lật bức tranh lại, trên mặt giấy trắng vẽ một cái giếng khô, bên trong giếng khô có vài người tí hon màu đỏ tươi sáng hơn đang bò ra bên ngoài, một người nhỏ màu đen đứng cạnh miệng giếng, điều thú vị là vị trí của người nhỏ màu đen ở mặt sau bức tranh, vừa hay chính là vị trí của người nhỏ màu đen ở mặt giấy trước.
“Nghe nói ngôi trường này có một cái giếng, bên dưới có rất nhiều người chết, hồn ma ở trong giếng sắp thoát ra rồi, mà cậu lại đứng ở miệng giếng, cậu đã bị bọn chúng nhắm vào, còn tiếp tục dừng lại ở đây sẽ xảy ra chuyện mất.” Cô của Phạm Úc nói rất chân thành, dường như thật sự đang lo lắng cho Trần Ca.
Trần Ca sờ lại bức tranh, nhìn chằm chằm vào bức tranh cả nửa ngày trời, cau mày lại một chút, anh so sánh những người tí hon ở hai mặt của bức tranh, trong lòng đã có đáp án.
“Xem ra là tôi hiểu lầm chị rồi.” Trần Ca thuận tay nhét bức tranh của Phạm Úc vào trong túi, cũng không có ý định trả lại: “Vừa hay tôi cũng chuẩn bị rời đi, chúng ta lên đường cũng có thể làm bạn đồng hành, chỗ này quá đáng sợ đó.”
“Đúng đấy.” Cô Phạm Úc khẽ gật đầu, đi về phía Trần Ca.
Dường như Trần Ca cũng đã hoàn toàn tin tưởng cô của Phạm Úc, anh quay người rời đi, đưa phần lưng không hề phòng bị gì ra trước tầm mắt của cô Phạm Úc.
Hai người, mỗi người một suy nghĩ, một trước một sau.
Trần Ca đi rất chậm, nắm chặt búa đa năng trong tay, dường như cô của Phạm Úc ở đằng sau cũng sợ phải ở một mình, dần dần gia tăng tốc độ. Lúc này nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của Trần Ca sẽ phát hiện, Trần Ca đang đi phía đằng trước, đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lúc cô của Phạm Úc sắp vượt qua Trần Ca, người phụ nữ đen gầy gò này lộ ra một vẻ mặt hoàn toàn khác với ban nãy, gân xanh trên mặt nổi lên, bàn tay giấu dưới áo mưa bỗng nhiên duỗi ra, cầm thứ gì đó đâm về phía Trần Ca!
“Sớm đã biết cô có vấn đề.” Trần Ca phản ứng còn nhanh hơn, ra tay còn độc hơn cô, trực tiếp vung búa đa năng qua, sau đó một chân đá ra.
“Bụp!”
Cô của Phạm Úc đập vào tường sau của nhà vệ sinh, đồ trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
Trần Ca đi tới trước mặt, lúc này mới nhìn rõ thứ phát ra âm thanh là một con dao róc xương. Con dao không lớn, dùng để cắt xương và sụn trong quá trình giết mổ, vô cùng sắc bén.
Cô của Phạm Úc tóc tai rối bời, trông như con ác quỷ bò dậy khỏi mặt đất, nhưng Trần Ca không cho cô cơ hội tấn công mình, lại còn “giúp đỡ” cô nằm xuống đất.
“Lúc ở nhà cô, tôi đã phát hiện ra cô có vấn đề, chỉ là không chứng minh được, bây giờ cuối cùng cũng để tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi.”
Sức mạnh hai bên có sự chênh lệch, cô của Phạm Úc thử mấy lần vẫn không đứng dậy nổi, cô nhìn Trần Ca một cách căm phẫn: “Sao mày lại phát hiện ra được?”
“Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không tin tưởng cô, còn có bức tranh này, mặt sau của bức tranh là tự cô ngụy tạo ra, cô tưởng rằng tranh vẽ của trẻ con rất dễ mô phỏng à? Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, người đã phạm sai lầm là cô, nếu muốn người khác không biết, trừ khi bản thân không làm.” Trần Ca nhặt con dao róc xương lên, nhìn vào lưỡi dao đầy sắc lạnh: “Cha mẹ của Phạm Úc là do cô giết đúng không? Cho dù là do động cơ nào, giết chết người thân của mình, cô so với cầm thú có gì khác biệt không?”
“Từ trước tới giờ tao chưa từng muốn giết người! Mày căn bản không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì!” Sắc mặt của cô Phạm Úc trông dữ tợn, dường như nhớ đến những kí ức không mấy tốt đẹp.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết cô chắc chắn là một trong số những hung thủ.” Trần Ca đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến đối phương tạm thời mất đi năng lực hành động.
“Là cha của Phạm Úc giết người!”
“Đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu một người đã chết? Cô cho rằng như vậy có thể tự tẩy trắng bản thân sao?” Sau khi Trần Ca xác định trên người cô Phạm Úc không còn hung khí nào khác mới thả lỏng được đôi chút.
“Là thật đấy.” Cô của Phạm Úc nằm trên mặt đất, cuối cùng nói ra những kí ức đã chôn sâu trong lòng: “Anh trai tôi có sở thích đặc biệt, chính là ở trong nhà vệ sinh này, anh ta đã bức điên một cô bé, nghe nói sau đó cô bé này đã tự sát rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, anh trai tôi càng trở nên không bình thường, nghi thần dị quỷ, luôn nói có người muốn giết anh ta, chị dâu thực sự là chịu không nổi nữa mới muốn li hôn với anh ta, nhưng anh trai tôi sống chết không đồng ý, chị dâu hết cách đành uy hiếp anh ta, nói nếu anh ta không li hôn sẽ công khai toàn bộ sở thích và tội ác của anh ta.”