Chương 98: Trên lưng anh có người
“Đi chết đi?” Trong lòng Phí Hữu Lượng buồn bực, chỉ là hỏi cực kỳ đơn giản về tên vợ tương lai của mình thôi mà, sao lại hiện ra ba chữ này?
Giữa hai chuyện chẳng liên quan chút nào, mình hoàn toàn dựa vào quy tắc trò chơi Bút Tiên để chơi mà thôi, chẳng phạm bất kỳ điều kiêng kỵ gì, sao lại làm Bút Tiên tức giận chứ.
Cậu ta trầm tư một chút, trong lòng có câu trả lời: Đây nhất định là do ông chủ nhà ma thiết kế trước, dù hỏi chuyện gì, câu trả lời đều là ba chữ này.
Phí Hữu Lượng cảm thấy mình đã hiểu rõ hết tất cả ý tưởng của ông chủ nhà ma. Trong lòng từ từ dâng lên ý niệm “chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.”
“Cách thức ba chữ này xuất hiện thật khéo léo. Tạm thời tôi chưa biết nguyên nhân, chẳng qua ông chủ nhà ma quá tận tâm để cường hóa sự sợ hãi mà bỏ quên tính hợp lý.” Cậu ta phân tích đạo lý rõ ràng: “Nếu đổi thành du khách khác sẽ rất hoảng sợ, rất có thể sẽ cắt ngang trò chơi Bút Tiên hoặc phạm vào điều cấm kỵ của Bút Tiên. Lúc này, trên giấy xuất hiện ba chữ này sẽ hùa theo ý đánh vào tâm lý của bọn họ. Họ sẽ cho rằng Bút Tiên thực sự xuất hiện, vì thế sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng tiếc rằng hôm nay anh ta lại gặp phải chúng ta, tất cả các bước chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nhưng giấy trả lời của anh ta lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của tôi. Bởi vậy có thể thấy được, Bút Tiên chỉ là một mánh lới dọa người mà thôi.”
Nói hồi lâu nhưng Phí Hữu Lượng phát hiện Chu Giai Ninh không trả lời, dường như trong phòng chỉ có mình cậu ta vậy.
“Tiểu Chu? Sao tay cậu lại lạnh thế?” Cậu ta ngẩng đầu, thấy Chu Giai Ninh đang đờ đẫn nhìn phía sau mình, miệng há hốc, ngũ quan méo mó.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Biểu cảm của Chu Giai Ninh lúc này hơi dọa người, giống như cậu ta thực sự không nghe thấy Phí Hữu Lượng nói gì, toàn thân run rẩy, giống như cái bút bi chồng chất vết nứt trong tay kia, càng lúc càng run rẩy kịch liệt hơn.
Trong lòng Phí Hữu Lượng xuất hiện một dự cảm xấu, cậu ta cũng nhận thấy bầu không khí trong ký túc xá nữ có gì đó không đúng, có thêm một cảm giác áp bách không cách nào hình dung được. Mà nguồn gốc của cảm giác áp bách này, hình như ở phía sau mình.
Cậu ta muốn xoay người lại, nhưng cảm giác phía sau lưng như bị vật gì đó ngăn chặn, từng bó cơ trên người đều trở nên cứng ngắc.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là nguyên lý gì?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu cậu ta, cái cảm giác muốn nhìn nhưng lại không nhìn được khiến cậu ta như phát điên.
“Tiểu Chu nhìn thấy gì thế? Rốt cuộc sau lưng tôi có cái gì?”
Cảm giác lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, thân thể khỏe mạnh như bị quăng vào hầm băng, Phí Hữu Lượng rùng mình một cái, trên da tay cậu ta có một vết bầm tím, giống như có một bàn tay vô hình nắm chặt tay cậu ta.
Cậu ta cảm thấy thứ sau lưng như đang muốn chui vào thân thể mình, càng tệ hơn là thứ gì đó lạnh buốt đang từ từ đặt trên bả vai cậu ta, càng ngày càng nặng.
Lúc này, sức chịu đựng của Chu Giai Ninh ở đối diện cậu ta đã đến cực hạn, cậu dùng hết khí lực toàn thân, hô lên một câu: “Trên lưng anh có người.”
“Trên lưng ư?”
Trên lưng có người và phía sau có người là hai khái niệm khác nhau, một cái là nằm úp trên lưng còn một cái là đứng ở sau lưng.
Não của Phí Hữu Lượng vẫn đang suy nghĩ, phân tích theo bản năng, phía trước mặt cậu ta, Chu Giai Ninh nhảy lên một cái, vung khỏi tay cậu ta, chạy như điên ra khỏi cửa trước!
Chu Giai Ninh chạy đi cực kỳ quyết đoán, không chút do dự.
Bị đồng đội vứt bỏ, Phí Hữu Lượng còn sững sờ ngồi yên trên mặt đất. Chiếc bút dán đầy băng dính giống như mọc trên tay cậu ta, bỏ cũng không bỏ được.
Cánh tay cứng ngắc, cậu ta căn bản không di chuyển, nhưng ngòi bút lại tự viết trên tờ giấy trắng.
“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
Từng chữ màu đỏ dữ tợn xuất hiện trên tờ giấy trắng. Chu Giai Ninh đã rời đi, chỉ còn mình Phí Hữu Lượng nắm bút, cậu ta biết rõ, tay cậu ta từ đầu tới cuối không nhúc nhích chút nào. Những chữ này được viết bởi những thứ khác.
Cho dù là vào lúc này, trong lòng Phí Hữu Lượng vẫn ôm một chút may mắn, cậu ta thích tìm kiếm kích thích, bởi cậu ta không tin trên thế giới tồn tại đồ không sạch sẽ. Cậu ta vẫn tự xưng là một người có lý trí tuyệt đối.
“Vật mà Tiểu Chu nhìn thấy có thể là hình chiếu 3D, cái ghế để song song, vị trí mà du khách chơi Bút Tiên là cố định, chỉ cần cài đặt thiết bị ở một góc phù hợp là có thể tạo nên hiệu quả tương tự. Chắc rằng nguyên lý là như vậy, nhưng sao cơ thể mình lại đang run rẩy?” Cậu ta thừa nhận mình coi thường cái bút bi cũ nát này, coi thường nhà ma. Nếu cho cậu ta một cơ hội chọn lại, cậu ta tuyệt đối sẽ không liều lĩnh vào tham quan.
Cảm giác lạnh băng trên lưng vẫn đang lan tràn, cây bút trên tay Phí Hữu Lượng vẫn đang viết điên cuồng, cuối cùng không chịu được sức nặng, băng dán bung ra, bút gãy lần nữa.
Thân bút bung ra, lúc này đúng lúc trên giấy viết xong một chữ “chết”.
“Kết thúc rồi à?” Cánh tay từ từ khôi phục khống chế, mãi đến lúc này Phí Hữu Lượng mới dám thở phào.
Các bó cơ vẫn hơi cứng ngắc, cậu ta muốn di chuyển thân thể nhưng phát hiện bả vai rất nặng, căn bản không nhúc nhích được!
Cậu ta cho rằng mình đã gắng gượng qua được trò Bút Tiên, nhưng trên thực tế, trải nghiệm kinh hồn này chỉ mới bắt đầu thôi.
“Vì sao vẫn không nhúc nhích được nhỉ?” Cậu ta giãy giụa vặn vẹo cái cổ, nhìn về phía sau lưng mình.
Con mắt híp lại, cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng khi nhìn lại phát hiện mình chẳng cõng cái gì sau lưng hết.
“Sợ bóng sợ gió một hồi sao? Nhưng vì sao Tiểu Chu lại có phản ứng lố như vậy? Cậu ấy nhìn thấy cái gì?”
Não Phí Hữu Lượng hoạt động nhanh chóng, trong lúc này, bờ vai của cậu ta càng lúc càng nặng hơn, giống như bị cái gì giẫm lên vậy.
“Bả vai? Giẫm lên?”
Trong đầu cậu ta hiện lên một hình ảnh, tựa hồ Phí Hữu Lượng nghĩ tới điều gì đó, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên.
Tóc đen rối tung, gương mặt sưng lên vì ngạt thở, hai mắt lồi ra ngoài, lộ ra sự phẫn nộ không biết nguyên do.
Thứ giẫm lên vai Phí Hữu Lượng là một cô gái treo cổ!
Miệng há to nhưng lại không phát ra âm thanh nào, mỗi sợi lông tơ đều dựng đứng lên, kính mắt cong vẹo treo ở trên mặt. Vào thời khắc đó, Phí Hữu Lượng cảm thấy tim cậu ta như ngừng đập.
“Tôi...”
Những từ kế tiếp chưa kịp nói, con ngươi của cậu ta bắt đầu giãn ra, thân thể nghiêng ngả, mềm nhũn ngã xuống.
…
Trần Ca cố ý đợi ở bên ngoài vài phút mới tiến vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, anh phải vào chênh thời gian so với hai người tham quan.
“Nửa ngày cũng chẳng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Hai người này thật lợi hại, xem ra mình phải nghiêm túc rồi.” Trần Ca đeo mặt nạ da người, tiến vào Phòng Học Cuối Cùng trước, để cái hộp giấy đựng hai mươi tư cái phù hiệu học sinh lên bục giảng: “Cái bàn bị đụng đổ, xem ra bọn họ đã tiến vào nơi này rồi, đồng thời thấy thứ gì đó.”
Hai người gặp cái gì, Trần Ca cũng không rõ lắm, cảnh tượng này anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.
Anh dựng chiếc bàn đổ về vị trí cũ, bỏ giấy và sách giáo khoa trên đất vào ngăn kéo. Sau khi làm xong hết mọi thứ, Trần Ca chợt nghe thấy ngã rẽ phía trước mặt truyền tới tiếng bước chân, có người chạy như điên trên hành lang.
“Sẽ là ai nhỉ?” Anh mặc áo blouse dính đầy máu tươi, đeo mặt nạ da người được hợp thành bởi vô số khuôn mặt, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.