Chương 99: Tôi sẽ lẳng lặng nhìn cậu
Tiếng bước chân rất gấp gáp như bị dã thú hung tàn nào đó đuổi theo vậy. Lúc Trần Ca đi ra khỏi phòng học, đúng lúc trông thấy đối phương.
Chu Giai Ninh cao hơn một mét tám đang kêu gào chạy từ phòng ngủ của nữ sinh ra, sắc mặt trắng bệch, cậu ta đã mất hết lý trí, chạy hết tốc lực, giống như một con trâu đực bị điên.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn hướng cậu ta chạy trốn, chắc là gặp phải thứ gì rất kinh khủng trong phòng ngủ của nữ sinh. Nhưng theo mình biết thì trong phòng ngủ của nữ sinh cũng chẳng có thứ dọa người đặc biệt nào mà.” Mình còn chưa vào, Chu Giai Ninh đã bị dọa sợ phát điên rồi. Điều này khiến Trần Ca có cảm giác mình chưa dùng lực đối thủ đã ngã xuống.
“Trước đó đã nói chẳng sợ chút nào mà? Không phải lúc tiến vào rất bình tĩnh sao, bây giờ sao lại chạy như chó điên vậy chứ?” Cảnh tượng mới mở ra, Trần Ca cũng không rõ hai người họ gặp cái gì, vì an toàn, anh quyết định ngăn Chu Giai Ninh lại để hỏi cho rõ ràng.
Chu Giai Ninh liều mạng chạy ra khỏi phòng ngủ của nữ sinh, còn chưa kịp thở, cậu ta mới thả chậm bước chân đã thấy có bóng người lay động ở phòng học cuối cùng!
“Đồng phục học sinh sống lại?”
Trong lòng lập tức nảy ra ý nghĩ như vậy, lúc đó tốc độ của cậu ta tăng vọt đến cực điểm, không thấy rõ ràng, cậu ta sắp chạy đến cửa phòng học mới chợt phát hiện một người mặc quần áo đầy máu đi ra khỏi phòng học.
Chu Giai Ninh cảm thấy thời gian như trôi chậm lại, ánh mắt cậu ta dừng lại tại khuôn mặt của đối phương. Kia là một khuôn mặt được chắp vá, hội tụ các vẻ mặt biến thái, tàn nhẫn, thống khổ.
“Mình biết ngay phòng học không sạch sẽ mà!” Thân thể không phanh lại được, Chu Giai Ninh lập tức đâm sầm vào vách hành lang, cậu ta không quan tâm có đau không, chống hai tay trên vách tường, xoay người bỏ chạy!
Không biết là do lao hết tốc lực rồi đột ngột chuyển hướng khiến đầu óc cậu ta bị choáng váng, hay là do sợ quá nên tư duy không hoạt động, Chu Giai Ninh buồn bực lập tức chạy vào khúc quanh trong khu nhà vệ sinh.
“Bắt rùa trong hũ à?” Trần Ca càng lúc càng tò mò, rốt cuộc tên nhóc này đã nhìn thấy cái gì trong phòng ngủ nữ sinh.
“Đúng rồi, sao lại chỉ có một người? Đồng nghiệp của cậu ta chạy đi đâu rồi?”
Trần Ca nghĩ một lát, cảm thấy tìm Chu Giai Ninh “hỏi” cho rõ ràng là tốt nhất, anh sờ sờ mặt nạ da người trên mặt, tiến vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi vọt vào nhà vệ sinh Chu Giai Ninh mới phát hiện mình chạy nhầm đường, nhưng cậu ta không còn cách nào quay đầu lại nữa, tiện tay kéo cửa của phòng vệ sinh thứ tư ra, trốn vào trong đó.
Cậu ta bịt miệng lại, một “con người rắn rỏi” toàn thân đầy cơ bắp, ngồi núp bên cạnh bồn cầu, tim đập thình thịch, con ngươi không bình thường co rụt lại.
Chu Giai Ninh thực sự sợ hãi, vừa rồi chơi trò Bút Tiên, cậu ta ngồi đối diện Phí Hữu Lượng, lúc Phí Hữu Lượng cúi đầu phân tích, cậu ta đã thấy Bút Tiên xuất hiện trên lưng của Phí Hữu Lượng.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt sắp ngạt thở sưng lên của cô gái kia, ngay cả cậu ta cũng cảm thấy không thở nổi.
“Đó chắc chắn không phải diễn viên, cái nhà ma này thực sự có ma ám.” Trước đó, phòng ngủ của nữ sinh đã được họ tìm kiếm hết, ngay cả dưới giường, chắc chắn không có người trốn trong đó, đột nhiên cô gái chết thảm kia lại xuất hiện!
“Nhất định là ma!” Khuôn mặt cô gái kia in sâu trong đầu Chu Giai Ninh không xóa đi được, trở thành bóng ma trong lòng cậu ta, kể cả nhắm mắt lại cũng thấy hình ảnh gương mặt đó hiện lên trong tâm trí.
Cậu ta cực kỳ bất lực, thân thể kề sát tường nhà vệ sinh, cơ bắp cuồn cuộn trên người cũng không mang lại chút cảm giác an toàn nào cho cậu ta.
“Hữu Lượng vẫn còn trong căn phòng đằng kia, ma giẫm trên vai anh ấy. Cảnh tượng như vậy sao có thể xuất hiện chân thực trước mắt được?” Chu Giai Ninh hít sâu mấy hơi, cậu ta cảm thấy não hơi thiếu oxy.
“Mình phải liên lạc với người bên ngoài, căn nhà ma này có vấn đề.” Cậu ta nỗ lực tự nói với bản thân không được sợ, nhưng cánh tay run rẩy không ngừng, sờ soạng trong túi nửa ngày mới lấy được di động trong túi ra, bấm điện thoại.
“Tiểu Chu? Lúc này cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Quay video xong rồi à?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng của người trung niên thấp bé nọ.
“Anh Viễn, mau vào cứu tôi! Cái nhà ma này thực sự có ma đấy!” Giọng Chu Giai Ninh mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không kiên trì nổi nữa, bây giờ không biết có bao nhiêu ma quỷ ở quanh đây.”
“Trong nhà ma có ma, không phải rất bình thường sao?” Người trung niên ở bên ngoài nhà ma cũng không quan tâm mấy.
“Không phải người giả ma, là ma thật!” Chu Giai Ninh không dám nói chuyện to, sợ “ma” ở bên ngoài nghe được, bây giờ cậu ta vừa vội vừa sợ.
“Cậu đưa điện thoại cho Hữu Lượng, để cậu ấy nói chuyện với tôi.” Người trung niên nghe thấy giọng Chu Giai Ninh không bình thường, rốt cuộc nghiêm túc nói.
“Anh Lượng đã bị ma khống chế rồi, bây giờ còn trong căn phòng kia.”
“Bị ma khống chế?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy ma giẫm trên vai anh ấy, là một con ma thắt cổ, khuôn mặt tím đen, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.”
“Giẫm lên vai? Các cậu bị nhân viên của nhà ma đánh sao? Được, chúng tôi lập tức đi vào!”
“Không phải nhân viên, là ma, trong phòng này không có nhân viên...” Chu Giai Ninh còn chưa nói hết, cửa nhà vệ sinh bỗng vang lên tiếng bước chân: “Ma vào rồi sao?”
“Cậu nói cái gì? Alo?” Loa điện thoại vang lên tiếng của người trung niên thấp bé, Chu Giai Ninh sợ sẽ thu hút lực chú ý của ma quỷ bên ngoài, lập tức cúp điện thoại.
“Hy vọng nó không nghe thấy, đừng phát hiện mình ở đây. Từ nay về sau mình không bao giờ tới đây nữa.” Chu Giai Ninh tắt điện thoại di động, cúi người xuống, mắt chăm chú nhìn cánh cửa gỗ của căn phòng.
Cậu ta không biết lúc nào cánh cửa trước mặt mình sẽ bị kéo ra, càng không biết thứ gì sẽ xuất hiện. Trong đầu cậu ta không kiểm soát được, bắt đầu xuất hiện các hình ảnh kinh khủng, ví dụ như cửa mở một cái sẽ thấy khuôn mặt kinh khủng của cô gái kia hoặc đồng phục học sinh biết đi chui từ khe cửa vào.
“Mình nên làm gì bây giờ? Anh Viễn, các anh phải đến nhanh đấy.” Trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, suy nghĩ hỗn loạn, tiếng bước chân kia đã tiến vào trong nhà vệ sinh, càng lúc càng gần!
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng đầu tiên bị mở ra, cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra tiếng kêu, Chu Giai Ninh sợ hãi nín thở.
Dừng lại một lát, cửa phòng thứ hai cũng được mở ra.
“Càng lúc càng gần, thứ kia tới rồi!”
Lại ngừng một lát nữa, không ngoài dự liệu, cửa phòng thứ ba cũng bị mở ra.
“Ngay ở cách vách, thứ kia sắp mở cánh cửa này của mình rồi.” Cơ bắp trên người Chu Giai Ninh căng lên, kinh hoàng và sợ hãi sắp dày vò cậu ta đến phát điên rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng điều khiến cậu ta thấy lạ là cánh cửa trước mắt vẫn không có ai đụng tới.
Đợi chừng nửa phút, cửa phòng chỗ Chu Giai Ninh vẫn không mở ra.
“Đi rồi sao?”
Cậu ta lấy hết can đảm, hé cánh cửa ra một chút, bên ngoài không có gì cả: “Đi thật rồi sao?”
Cậu ta chậm rãi đẩy cánh cửa ra, bên ngoài không có một bóng người: “May quá, suýt chút nữa là bị phát hiện.”
Chu Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại gọi cho người trung niên, khi tia sáng từ màn hình sáng lên, cậu ta bỗng thấy trên màn hình phản chiếu thứ gì đó.
Cậu ta nhìn theo phương hướng màn hình phản chiếu, ở trên vách ngăn phòng vệ sinh thứ ba, có khuôn mặt đang yên lặng chăm chú nhìn cậu ta.