Chương 107: Nhân cách khác
Vương Khung khẽ giật mình, trong lòng có một chút cảm động, chợt cắn răng nói: "Chứ không phải là ngươi ngu ngốc sao?"
Hắn mở to hai mắt nhìn, quan sát Diệp Mặc.
"Có phản ứng gì không?" Vương Khung hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu: "Chẳng qua là cảm thấy thân thể hơi nóng."
"Còn gì nữa không?"
"Không có." Diệp Mặc có một chút mờ mịt.
Bịch!
Đột nhiên, Diệp Mặc quỳ rạp xuống đất, toàn bộ thân thể cũng không nhịn được run rẩy.
"Thế nào rồi?" Sắc mặt của Vương Khung đột biến, vội vàng tiến lên trước.
Hắn vừa đụng vào thân thể Diệp Mặc, liền cảm giác được một làn sóng nhiệt truyền tới.
"Thật nóng!"
Một lượng lớn mồ hôi bốc hơi, hóa thành sương mù bao phủ Diệp Mặc.
Y cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng gào thét thống khổ, trên trán hiện ra gân xanh, như là tiểu xà nhấp nháy.
"Đáng chết!" Vương Khung cắn răng, hắn dùng một tay bắt lấy Diệp Mặc liền muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trầm xuống, quay đầu nhìn lại, Diệp Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nguyên bản nhát gan ôn hòa trở nên vô cùng hung lệ âm trầm.
Ầm ầm! Diệp Mặc lắc cánh tay một cái, vậy mà trực tiếp ném Vương Khung ra ngoài.
Vương Khung như đống cát nặng nề đụng vào tường, bụi mù chấn động, hắn hoảng sợ nhìn Diệp Mặc.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể khống chế ta? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn khống chế ta? Thứ đồ vật như côn trùng, ngươi cũng xứng sao?"
Diệp Mặc ôm đầu, ánh mắt của y, tư thái của y triệt để thay đổi, tự ý tùy tiện, lộ ra nụ cười điên cuồng.
"Ha ha ha...thứ phế vật này làm sao có thể kiểm soát cỗ thân thể này...ha ha ha..." Diệp Mặc cười to, tràn ngập khoái ý.
Huyệt thái dương của y hơi nảy lên, mọi thứ xung quanh trôi nổi, đồng thời xoay tròn ở quanh người y, giống như rơi vào trong một cơn bão vậy.
Đồng thời, cỗ lực lượng này càng ngày càng mạnh, phạm vi cũng càng lúc càng lớn.
"Phái siêu năng! ?" Vương Khung mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được.
Sóng não cường đại của Diệp Mặc ảnh hưởng đến vật chất hiện thực, vậy mà sinh ra một loại bão.
Loại lực lượng này quả thực vượt qua tưởng tượng.
"Y thay đổi rồi! ?" Sắc mặt của Vương Khung khó coi.
Lực lượng cường đại, đi kèm theo đó là một nhân cách khác.
Lúc này, Diệp Mặc kiêu ngạo và độc đoán, đầy hung hãn cùng với sức mạnh hủy diệt.
"Vương Khung, thiên phú của ngươi ở trước mặt ta không đáng giá được nhắc tới!" Diệp Mặc ở trên cao nhìn xuống, tràn ngập khinh miệt.
"Tiểu Diệp Tử, đừng trách ta thô bạo."
Ầm ầm! Vảy giáp màu đen bao trùm toàn thân trong giây lát, thân hình Vương Khung lấp lóe, giống như một tia chớp màu đen, xuất hiện ở sau lưng Diệp Mặc.
Nhưng mà, cặp con mắt đáng sợ kia, ánh mắt bén nhọn kia lại đã sớm nhìn về phía vị trí Vương Khung rơi xuống.
"Có thể nhanh hơn không?" Diệp Mặc cười khẽ.
Ông! Phong bạo kinh khủng quét về phía Vương Khung, trực tiếp ập vào trong sân.
"Cửu Long Bàn Thiên Ấn!" Vương Khung rống to.
Long Viên Khí điên cuồng thiêu đốt, quyền ấn kinh khủng phô thiên cái địa, áp về hướng Diệp Mặc.
"Lực lượng buồn cười!" Diệp Mặc đột nhiên rời khỏi mặt đất, phiêu phù ở giữa không trung.
Con ngươi của Vương Khung bỗng nhiên co lại.
Ngự không phi hành, là năng lực mà cường giả cảnh giới Dung Khí mới có, cho dù là ở bên trong phái siêu năng, có thể mượn nhờ năng lực tự thân phi hành trong thời gian ngắn cũng là không thấy nhiều.
"Vương Khung, lực lượng ngươi liều mạng tu hành mới thu hoạch được, ở trước mặt ta là không chịu nổi một kích."
Giọng nói của Diệp Mặc tà mị điên cuồng, phong bạo kinh khủng khuấy động ở trước người y, như là nghiệt long trùng thiên, trực tiếp nuốt chửng những quyền ấn kia.
Ầm ầm! Vương Khung dựa vào lực phản chấn, lướt về phía nơi xa, kéo dài khoảng cách cùng với Diệp Mặc.
"Đây chính là thiên tài?" Diệp Mặc cười lạnh nói: "Ngươi vì sao lại kéo dài khoảng cách với ta? Sợ sao?"
"Phải kéo y vào trong nước mới được." Vương Khung cấp tốc tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía hồ nước cách đó không xa.
"Ngươi muốn kéo ta vào trong nước?" Diệp Mặc cười lạnh.
Sắc mặt của Vương Khung bỗng nhiên trầm xuống.
"Đừng quên, ta hiểu rõ đối với năng lực của ngươi." Trong mắt Diệp Mặc chứa đầy vẻ mỉa mai: "Không có ta, ngươi có thể đi đến một bước như ngày hôm nay sao?"
"Dạng côn trùng như ngươi, vậy mà dám tự cho mình là chủ nhân, thật là đáng chết."
Âm thanh khủng bố như tử thần nguyền rủa, vang lên từ bên trong vực sâu.
Diệp Mặc đạp không mà đến, phong bạo đáng sợ càn quét như nghiệt long thức tỉnh.
Vương Khung nhíu mày, hắn chậm rãi đứng dậy, tay phải rơi ở bên trên Hắc Long Đao.
Ông! Một tiếng đao ngâm vang vọng, đao quang lăng lệ như là thiên địa nhất tuyến, làm cho ánh mắt của Diệp Mặc cũng vì thế mà run lên.
"Ngươi đối với năng lực của ta cũng không phải là hiểu rõ." Vương Khung thờ ơ nói.
Hắc đao ngâm dài, đường vân phía trên hiện ra ánh sáng băng lãnh cô tịch giống như lân phiến.
Đao quang lăng lệ kia làm cho Diệp Mặc cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
"Hoá ra ngươi còn giấu lực lượng!" Diệp Mặc điềm nhiên nói.
"Tiểu Diệp Tử, cẩn thận, ngươi sẽ chết."
Ông! Lời còn chưa dứt, một tiếng đao ngâm vang vọng, chấn động thiên địa.
"Thanh âm gì thế! ?"
Trong khoảnh khắc, bên trong Võ Viện, từng vị cao thủ mạnh mẽ ngẩng đầu, đồng thời nhìn về một cái phương hướng.
Âm thanh chói tai kia mang theo hồi hộp cùng với réo vang, làm cho trong lòng tất cả mọi người cũng run lên.
Huyết quang trùng thiên, giống như một đầu đại Long cuồn cuộn, ánh sáng kinh khủng ngập trời.
"Vương Khung, là chỗ ở của Vương Khung."
"Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"
"Nhanh, nhanh đi xem một chút."
Mấy người Long Càn, Cốc Dương, Thẩm Tử Nghê hơi biến sắc, lần lượt vọt về phía chỗ ở của Vương Khung.
Vào thời điểm bọn hắn chạy đến, bụi mù đầy trời, viện lạc nguyên bản xa hoa đã sớm hóa thành một vùng đổ nát, tổn hại hơn phân nửa.