Chương 234: Ta thấy xấu hổ giùm ngươi
Các diễn viên trong phòng xì xào bàn tán nhưng Hàn Phi không hề để tâm.
Hơn 8 giờ tối, nhân viên công tác lại cầm mấy phần kịch bản đến. “Để các vị đợi lâu. Đây là kịch bản Trương đạo diễn chuẩn bị cho các vị, mời đọc thuộc kịch bản sau đó đi vào phòng thử vai.”
Hàn Phi vừa cầm tới kịch bản đã chuyên chú đọc, hắn xem rất nhanh, gần như xem qua một lần sẽ không quên.
Sau khi đọc kịch bản hai lần, Hàn Phi gấp quyển kịch bản lại rồi nhắm mắt, chậm rãi cảm nhận nhân vật.
Những người khác mới xem kịch bản được một nửa, phát hiện hành động của Hàn Phi đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Chúng ta đều là diễn viên, hắn giả bộ làm gì?”
“Đây là từ bỏ sao? Ngay cả kịch bản cũng không xem.”
Mấy phút sau Hàn Phi mở mắt, trong đáy mắt mang theo vẻ cô độc và ngột ngạt điên cuồng rất khó có thể diễn tả bằng lời. Hàn Phi đứng lên, không cầm kịch bản đã đi thẳng ra ngoài.
“Nhanh như vậy đã rời đi? Có phải không muốn ở cùng một chỗ với chúng ta?” A Thành vô cùng chán ghét Hàn Phi.
“Tất cả mọi người còn chưa bàn bạc xem ai đi thử vai trước mà ngươi đã vội vã đi ra, làm vậy không tốt lắm đâu.” Nam chính trong phim Đô Thị Bí Luyến hậm hực nói, “Chúng ta đều là diễn viên, ít nhất cũng nên tôn trọng lẫn nhau.”
“Có phải các ngươi hiểu lầm rồi không?” Hàn Phi nhìn lướt qua các diễn viên đứng trong phòng chờ, khẽ lắc đầu: “Ta không có xem thường các vị, mà là ta đang thật sự rất vội.”
Hàn Phi nói rất thật tình, ban đêm hắn còn phải chơi trò chơi, có thể dành ra chút thời gian đi thử vai đã là nể mặt Trương đạo diễn lắm rồi.
Đối với các diễn viên khác, được đóng một vai phụ trong phim của Trương đạo diễn cũng là một loại vinh dự, rất có ích cho con đường điện ảnh sau này của bọn hắn. Bọn hắn không cách nào hiểu nổi Hàn Phi, trong mắt bọn hắn thì Hàn Phi đang cố ý trào phúng mình.
Mắng bọn hắn đều là rác rưởi một cách trần trụi, rõ ràng, không chút giấu giếm, rằng bọn hắn không xứng cùng thi đấu với hắn.
Tượng đất còn có thể nổi giận, nói chi là những thanh niên được rất nhiều fan hâm mộ vây quanh như mấy người này. Bọn hắn đẹp trai, nổi tiếng, dù là ở đâu cũng sẽ được công chúng quan tâm chú ý, làm sao chịu được sự ghẻ lạnh này?
Trong phòng chờ lập tức trở nên yên tĩnh, không ai ra mặt phản bác Hàn Phi, nhưng tất cả mọi người đều kềm nén lửa giận trong lòng. Có người vùi đầu xem kịch bản, định bụng lát nữa sẽ biểu hiện tốt một chút làm Hàn Phi mất mặt. Có người khinh thường không nói gì, chờ lát nữa nhìn Hàn Phi ê mặt.
Trong số bọn hắn, chỉ có Ngô Lễ là xấu hổ cúi đầu. Hắn và đạo diễn Tiền Trình từng đến buổi tiệc chúc mừng Song Sinh Hoa công chiếu nên biết rõ diễn viên mà Trương đạo diễn chọn kỳ thực chính là Hàn Phi.
Người ta có thực lực và có tư cách để nói vậy.
Thật ra ban đầu khi nghe A Thành nổ là mình chủ động từ bỏ nhân vật nam chính trong Song Sinh Hoa, Ngô Lễ đã chẳng nói tiếng nào, trong lòng âm thầm cảm thấy ta thật sự xấu hổ giùm ngươi.
Nhưng EQ của hắn rất cao, không chỉ không vạch trần mà còn cười ha hả phụ hoạ. Lúc này hắn trông thấy Hàn Phi không thèm cầm kịch bản đã đi ra ngoài thử vai, trong lòng càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.
Nhân vật kia chính là chuẩn bị cho Hàn Phi, những người đứng trong phòng này chỉ là làm nền cho hắn mà thôi.
Trong lòng Ngô Lễ cũng cảm thấy hơi không thoải mái. Năm nay hắn thu được một đề cử nam diễn viên mới xuất sắc, nhưng cũng chỉ là đề cử mà thôi, ngay cả cơ hội được lên sân khấu cũng không có. Hắn cảm thấy mình đúng là một tấm nền chuyên nghiệp.
Hàn Phi mở cửa đi ra ngoài, không nhìn lại đám diễn viên sau lưng lấy một lần. Khí chất và sự tự tin của Hàn Phi khiến Ngô Lễ cảm thấy hâm mộ, đối phương dường như không thèm để ý tới thứ gọi là nhân tình hoặc người trong giới, mọi sự chú ý của hắn chỉ dành cho vai diễn mà thôi.
“Ngô Lễ, chúng ta sắp xếp thứ tự xem lát nữa ai đi vào trước, biết đâu có thể tạo được ấn tượng tốt với Trương đạo diễn.”
“Được…”
Thấy Hàn Phi ra khỏi phòng chờ, nhân viên công tác kinh ngạc hỏi: “Hàn lão sư, ngươi xem xong kịch bản rồi?”
“Ừ, chúng ta đi thử vai đi.”
Được nhân viên kia dẫn đường, Hàn Phi đi ra khỏi cánh gà, bước tới giữa sân khấu. Khán đài bên dưới rất to, hàng ghế đầu tiên có năm người đang ngồi.
Người ngồi ở giữa là Trương đạo diễn gầy gò đeo kính, hắn rất ít khi mở miệng nói chuyện, cho người ta cảm giác hắn là người nghiêm nghị khó gần. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Phi, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười.
“Đây là lần đầu tiên ta thông qua tờ báo pháp luật để biết tới một diễn viên. Trên người ngươi có khí chất mà các diễn viên khác không có, hy vọng ngươi có thể phát huy được khí chất đặc biệt của mình trong việc diễn xuất.”
Trương đạo diễn là tiền bối trong giới phim truyền hình điện ảnh. Mấy năm gần đây tuy hắn không có tác phẩm nào nhưng cũng không thể làm rung chuyển được địa vị của hắn trong giới nghệ thuật thứ bảy.
“Ngươi đã xem kịch bản rồi nhỉ? Bộ phim này của chúng ta cải biên lại từ một chuyện có thật về một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện kinh dị hồi mười năm trước. Hắn không phải là tác giả nổi tiếng nên có rất ít người biết được câu chuyện này.”
“Đoàn làm phim đã hỏi thăm rất nhiều người, phí bao công sức mới có thể phục hồi lại hình tượng nhân vật này.”
“Hiện tại não của hắn đã bị công ty bào chế dược Vĩnh Sinh mua lại với giá cao từ tay đứa con nuôi. Hắn cũng là một trong những sự tích hi hữu trong giới y học, là bệnh nhân tâm thần phân liệt duy nhất có thể giết chết tất cả những nhân cách khác của mình.”
“Câu chuyện xưa của hắn rất khó hiểu, nhưng một khi đã đào sâu và lý giải, ngươi sẽ phát hiện những thứ tưởng chừng như rất hoang đường kia lại đều là hiện thực.”
“Trong tác phẩm Súc Sinh Ngõ Hẻm đầu tay, hắn dùng hình ảnh những con súc vật để mô tả cái ác trong lòng mỗi người, khiến độc giả nhìn thấy được thế giới ở trong mắt hắn.”