Chương 56: Xảo ngộ (2)
Hắn vội lau miệng, trừng mắt nhìn Tả Tư Duyệt:
- Nói như vậy là sao?
- Còn muốn lừa tôi? Nếu không có vấn đề gì, vì sao cô ấy lại cố ý gọi điện thoại tìm cậu?
- Chúng tôi đích thật là có chút quan hệ. Nhưng không phải là loại quan hệ mà cậu nghĩ.
- Đó là quan hệ gì ?
- Vừa đi vừa nói.
Trên đường đến khách sạn Ninh Giang, Tần Mục đơn giản nói qua hiệp nghị giữa hắn và cha Diệp Khinh Tuyết.
- Cận vệ?
Tả Tư Duyệt mở to mắt.
- Với thực lực của cậu mà cũng chịu làm việc này?
Tả Tư Duyệt đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với Diệp Khinh Tuyết. Cận vệ như Tần Mục, căn bản không phải dùng tiền là có thể mời được.
Nhưng Tần Mục dạy Ngạo Long Quyết cho cô, đãi ngộ này dường như không hề chênh lệch với Diệp Khinh Tuyết.
- Cậu thiếu tiền sao? Chi bằng tôi trả lương cho cậu, cậu đến làm cận vệ cho tôi.
Tả Tư Duyệt trừng mắt, vừa cười vừa nói.
Tần Mục thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình, cũng không trả lời.
Tuy khách sạn Ninh Giang không gần, nhưng hai người không có hứng thú ngồi xe, cứ như vậy mà đi bộ đến.
Hơn một giờ, hai người mới đến nơi.
Khách sạn Ninh Giang là khách sạn năm sao, sang trọng nhất thành phố Ninh Giang. Có thể đến chỗ này tiêu phí, người nào mà không phải đại nhân vật chứ?
- Tần Mục, sao cậu lại đến muộn như vậy?
Diệp Khinh Tuyết đứng một mình bên ngoài khách sạn, dường như đã chờ rất lâu.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Tại sao cậu lại không vào?
- Tôi cố ý ra ngoài đợi cậu, sợ cậu chưa từng đến khách sạn sang trọng như vậy, sẽ không biết đường.
Diệp Khinh Tuyết trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Sao cậu không mua một cái điện thoại, để tiện liên lạc hơn?
- Nhà của tôi rất nghèo, ba của cậu còn chưa phát lương cho tôi, tiền đâu mà mua điện thoại?
Tần Mục giang tay nói.
- Cậu muốn chết à? Làm gì mà phát tiền lương cho cậu?
Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Tả Tư Duyệt, thấy thần sắc của Tả Tư Duyệt vẫn bình thường, lúc này mới thở phào một hơi.
Tuy Tần Mục đã xác định là “cận vệ thiếp thân” của cô khi cô học đại học, nhưng dù sao đây cũng là chuyện bí mật, cô cũng không muốn người khác biết rõ, ngay cả bạn thân nhất là Hoàng Hiểu Châu cô cũng không nói.
Tả Tư Duyệt nhìn thần thái của Diệp Khinh Tuyết, cảm thấy có chút buồn cười. Cận vệ này của cô cái gì cũng nói với tôi, cô còn ở đó mà che giấu?
- Được rồi, vào trước rồi nói sau.
- Bây giờ bọn họ đang ở KTV, để tôi dẫn hai người đến đó.
Diệp Khinh Tuyết đi đầu dẫn đường.
Ba người bước vào thang máy, lúc này cũng có một người đi tới.
Thân hình người này hơi béo, bụng bia, gương mặt đỏ bừng vì say, đi đứng có chút loạng choạng.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu, ánh mắt vô tình nhìn thấy Tần Mục, cảm giác say hoàn toàn biến mất.
- Cậu… là cậu?
Người đàn ông chỉ vào Tần Mục, cơ thể run rẩy, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đêm ngày hôm trước, ông ta tận mắt nhìn thấy Tần Mục đi theo Liệp Báo xuống khu thi đấu quyền thế giới ngầm, hôm sau liền nghe nói ở đó xảy ra chuyện lớn.
Liệp Báo bị giết ngay tại chỗ. Mấy trăm thành viên Thanh Long Bang nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Ban đầu, ông ta và tất cả mọi người đều cho rằng đây là cừu nhân của Thanh Long Bang gây nên. Chỉ có một điểm kỳ lạ chính là, thương vong bên dưới đều là người của Thanh Long Bang, không hề có người ngoài.
Có thế lực nào có thể giết chết đội ngũ của Liệp Báo mà không tổn thất một nhân mã chứ?
Nhưng nhìn thấy Tần Mục ở đây, lại liên tưởng đến năng lực nghe xúc xắc của Tần Mục, cùng thái độ bình tĩnh của hắn khi trò chuyện với Liệp Báo, ông dường như đã hiểu ra tất cả.
Chuyện đêm hôm đó, dường như đều do một mình người trước mắt gây nên.
Cho nên, ông ta nhịn không được mà run rẩy. Đối mặt với một người như vậy, không ai mà không sợ hãi.
- Ồ, Béo, chúng ta lại gặp nhau. Thật là trùng hợp.
Tần Mục mỉm cười chào hỏi.