Chương 62: Trí nhớ không lâu (2)
Triệu Chí Thăng không rõ ràng lắm, cẩn thận hỏi thăm:
- Diệp gia là một gia tộc thương nghiệp, nói tới thủ đoạn còn có thể vượt qua Triệu gia chúng ta sao?
Diệp gia lăn lộn rất tốt ở Ninh Giang, nhưng kỳ thực nhà giàu như vậy, ở Bắc Kinh không có một ngàn cũng có tám trăm.
Bắc Kinh là thủ đô Hoa Hạ, nơi đó không phải thành phố nhỏ như Ninh Giang có thể so sánh, có thể xếp hạng năm gia tộc ở Bắc Kinh, năng lực có thể nghĩ được.
- Có một số chuyện tôi không tiện để lộ, dù sao Diệp Khinh Tuyết không thể động, bằng không tôi cũng không bảo vệ được cậu.
Triệu Kiệt cảnh cáo.
Triệu Chí Thăng thất vọng trong lòng, hai người đẹp đều không có phần của gã, xem ra chỉ có thể tùy tiện chọn một người trong số nữ sinh còn lại.
Rất nhanh chóng, Mặt Thẹo mang theo một đám thanh niên lưu manh đi tới khách sạn Ninh Giang.
Nhóm người này dù là các ăn mặc hay là hình tượng đều rất lộn xộn, cách biệt một trời với thành viên chính thức của Thanh Long Bang, mặc dù Thanh Long Bang xuống dốc rồi, chỉ sợ cũng không tới phiên những người này lên vị.
- Triệu thiếu, người ở nơi nào?
Mặt Thẹo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tâm tình của gã hôm nay rất không tốt, suy nghĩ chờ thu thập người đắc tội Triệu thiếu, cầm tiền đi thoải mái một hồi.
- Bọn họ đang ăn cơm trong khách sạn.
Mặt Thẹo ngây ra một lúc:
- Nơi này là khách sạn lớn nhất Ninh Giang, ngài sẽ không để chúng tôi xông vào chứ, hậu quả ngài phụ trách chứ?
Khách sạn năm sao, bình thường có bao nhiêu quan lại quyền quý tới nơi này tiêu phí?
Một đám thành viên hắc bang lộn xộn xông vào đây nháo sự, ngày mai tuyệt đối là đầu đề tin tức, hoàn toàn là hành vi muốn chết.
Triệu Chí Thăng nhìn về phía Triệu Kiệt:
- Kiệt thiếu, chuyện này…
Triệu Kiệt khoát tay nói:
- Sớm muộn họ cũng sẽ ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.
- Được, chỉ cần ở bên ngoài thì dễ làm rồi!
Mặt Thẹo vỗ lồng ngực nói:
- Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt, chỉ bằng một câu của hai vị.
Triệu Kiệt nhìn Mặt Thẹo, khẽ gật đầu, gã nhìn ra được Mặt Thẹo này có chút thực lực.
Lại nói Tần Mục bên này, tuy rằng Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng bị đuổi đi, nhưng bữa cơm này họ ăn vẫn rất câu nệ.
Ngoại trừ Diệp Khinh Tuyết ra, đây đều là một đám học sinh bình thường, bình thường tụ hội cũng chỉ ở nhà hàng hoặc quán ăn nhỏ, khách sạn có xếp hạng sao cũng chưa từng đi qua, huống chi là khách sạn xa hoa lớn nhất Ninh Giang.
Nếm qua một bữa cơm vô cùng đơn giản, rượu cũng không uống bao nhiêu, mọi người đều ồn ào cáo biệt, chuẩn bị trở về, ngày mai còn phải đi học.
Chẳng qua ngay khi họ chưa rời khỏi khách sạn bao xa, một đám người đã bao vậy họ lại.
- Hừ, đắc tội Triệu Kiệu ta, còn muốn rời đi thoải mái như thế?
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Kiệt truyền đến.
Triệu Chí Thăng tùy tiện liếc nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Hoàng Hiểu Châu bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.
Thân hình Hoàng Hiểu Châu tuy hơi béo, nhưng dung mạo và làn da cũng khá, Diệp Khinh Tuyết không thể động tới, người này cũng coi như có thể miễn cưỡng hưởng thụ một chút.
- Tới đây cho tao!
Triệu Chí Thăng không hề khách khí tóm lấy Hoàng Hiểu Châu, kéo cô vào lòng mình.
- Triệu Chí Thăng, anh muốn làm gì?
Hoàng Hiểu Châu hoảng sợ kêu to, dốc sức giãy dụa.
- Đồ đê tiện, hiện giờ kêu cái gì, chờ một lát sẽ cho mày hưởng thụ!
Diệp Khinh Tuyết cả giận nói:
- Triệu Chí Thăng, tên cặn bã này, rốt cuộc muốn làm gì?
- Diệp tiểu thư, chúng tôi muốn làm gì, cô không nhìn ra được sao?
Triệu Kiệt cười đi tới, chẳng qua chỉ liếc Diệp Khinh Tuyết, cũng không để ý tới, ánh mắt đặt trên người Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
- Mặt Thẹo, bẻ gãy hai chân tên tiểu tử này cho tôi, trói cô nàng này lại, chẳng qua đừng thương tổn cô ta!
Mặt Thẹo nghe vậy dập tàn thuốc trong miệng, chậm rãi đi tới.
Song khi gã thấy được hai người Tần Mục và Tả Tư Duyệt, bước chân lập tức dừng lại.
- Xem ra trí nhớ của ngươi thực sự không dài!
Giọng Tần Mục lạnh nhạt truyền đến.
Mẹt Thẹo nghe vậy, toàn thân không ức chế nổi run rẩy, Triệu Chí Thăng dĩ nhiên để cho gã đối phó tên sát tinh này?
- Điều này… đây chỉ là một sự hiểu lầm, nếu tôi biết ngài ở nơi này, cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng sẽ không đến!
Mặt Thẹo gần như muốn khóc.
- Hai người kia bảo ngươi đến phế ta, ngươi xem xử lý thế nào?
Mặt Thẹo phản ứng lại, biết rõ nếu như hôm nay không khiến Tần Mục thỏa mãn, cái mạng nhỏ này của gã rất có thể kết thúc ở đây rồi.
Lúc này còn quan tâm Triệu gia cái gì?
Mặt Thẹo không chút do dự, xoay tay một tát, đánh mạnh lên mặt Triệu Kiệt phía sau!