Chương 63: Không phải Triệu gia (1)
Bốp!
Một tiếng tát thanh thúy.
Triệu Kiệt choáng váng, gã rõ ràng bị một cái tát?
- Mẹ nó, chúng mày muốn hại chết ông!
Mặt Thẹo hoặc không làm, đã làm thì làm cho tốt, lại một cước đá vào bụng Triệu Kiệt, đá gã ngã xuống đất, phẫn nộ quát:
- Đánh cho ta, đánh thật mạnh!
Đám thủ hạ của Mặt Thẹo không chút do dự, xông lên đấm đá Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Triệu Chí Thăng lúc này làm gì còn tâm tư dây dưa Hoàng Hiểu Châu, xông tới hô lớn:
- Mặt Thẹo, mày điên rồi sao? Mau dừng tay!
Triệu Chí Thăng cũng hoàn toàn sợ hãi, lúc này Triệu Kiệt bị đánh thảm như thế, bản thân gã không nói, toàn bộ Triệu gia Ninh Giang đều phải gặp tai nạn.
- Chúng mày mới điên rồi, cùng đánh cho tao!
Mặt Thẹo nói xong, liền có một đám người chuyển mục tiêu lên người Triệu Chí Thăng.
Triệu Chí Thăng thấy Mặt Thẹo đến thật, sợ té cứt té đái, cũng chẳng quan tâm Triệu Kiệt, xoay người bỏ chạy.
Mặt Thẹo hỏi Tần Mục:
- Ngài muốn xử lý Triệu Kiệt này thế nào?
- Ngươi không sợ đắc tội Triệu gia sao?
- Với chút người này của tôi, chắc chắn đấu không lại Triệu gia, chẳng qua họ muốn đối phó tôi cũng không đơn giản như vậy.
Tần Mục biết rõ Mặt Thẹo nói thế chỉ là vì nịnh nọt mình, đêm nay đánh Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng, chọc giận Triệu gia, ít nhất trong thời gian mấy năm gã không cách nào ra ngoài lăn lộn.
- Người này ngươi nhìn xem rồi xử lý đi, tôi đi trước!
Tần Mục cũng không gây áp lực cho Mặt Thẹo, thực sự muốn giết Triệu Kiệt kia, vậy quả thực là một cơn giông tố tại Bắc Kinh.
- Được rồi, không có việc gì rồi, mọi người giải tán đi, buổi tối cẩn thận một chút!
Sợ bóng sợ gió một hồi, một số bạn học nhát gan vội vàng chuồn mắt, họ không muốn có liên quan tới xã hội đen.
Hoàng Hiểu Châu vẫn còn khóc sướt mướt, hiển nhiên vừa rồi bị Triệu Chí Thăng làm kinh sợ, Diệp Khinh Tuyết vẫn đang an ủi.
Nhiều lần trắc trở khiến cho Diệp khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu trở về một mình hiển nhiên không an toàn, Tả Tư Duyệt biết đây là trách nhiệm của vệ sĩ Tần Mục, bởi vậy lên tiếng chào hỏi trước:
- Anh đưa hai người họ về đi, tôi đi trước đây, xin chào!
- Cô cũng cẩn thận một chút!
Tần Mục dặn dò.
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải cô gái yếu ớt!
Tả Tư Duyệt vừa rời đi, Tần Mục nói với hai cô gái:
- Tôi đưa hai người trở về!
Gọi một chiếc taxi, Tần Mục ngồi ở vị trí phụ lái, hai cô gái ngồi phía sau.
- Nhà hai người ở đâu?
Diệp Khinh Tuyết hỏi:
- Hiểu Châu, cậu…
- Khinh Tuyết, hôm nay tôi tới nhà cậu ngủ đi!
- Được!
Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu, lập tức nói với lái xe:
- Đường Nam Sơn, hoa viên Nam Sơn, cảm ơn!
Trên xem, cảm xúc của Hoàng Hiểu Châu cũng dần ổn định.
- Tần Mục, hôm nay cảm ơn cậu!
Hoàng Hiểu Châu dường như do dự thật lâu, vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Trước kia tôi quá vô trí, luôn coi thường cậu, tôi xin lỗi cậu!
Tần Mục ngây ra một lúc, lập tức lắc đầu:
- Không có chuyện gì, tôi còn chưa đến mức nhỏ mọn như vậy!
Tần Mực hoàn toàn không đến mức so đo với Hoàng Hiểu Châu, chỉ là trong lòng hắn, ấn tượng đối với Hoàng Hiểu Châu đã rất kém, đây là chuyện rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Xuống xe sau khi đến hoa viên Nam Sơn, Tần Mục đang chuẩn bị cáo từ Diệp Khinh Tuyết, cô đã nói trước một bước:
- Đi lên ngồi một chút đi.
Tần Mục chần chờ một chút, vẫn gật đầu.
Hoa viên Nam Sơn là khu biệt thự thành phố Ninh Giang, hoàn cảnh vô cùng tốt, có thể ở nơi này đều là người có thân phận.
Đám người Tần Mục đi vào, Diệp Đông đang xem báo chí trong thư phòng, điều này khiến Tần Mục hơi im lặng. Trong thời đại mạng lưới internet này, báo chí hẳn là thuộc về sản phẩm đào thải.
- Cha, con đã vễ.
Diệp Đông nhìn thoáng qua phía ngoài, lúc thấy Hoàng Hiểu Châu y cũng không kinh ngạc, hiển nhiên không phải lần đầu trông thấy.