Kết Hôn Âm Dương

Chương 121: Tôi Đảm Bảo Anh Có Thể Sống Tiếp Xuống Núi

Chương 121: Tôi Đảm Bảo Anh Có Thể Sống Tiếp Xuống Núi

Nhưng dù sao thì ông bạn ồn ào ấy đã để lại quần áo sạch ở đó, rồi quay người rời đi.
Đợi ông ta đi khỏi, tôi mở hé cửa, lấy quần áo vào.
Thật chẳng biết nên khóc hay cười.
Hai bộ quần áo, một là đồ nam, một là đồ nữ.
Ông bạn ồn ào này đã thực sự cho rằng tôi và Ôn Như Ca là đôi nhân tình vụng trộm!
Tôi vẫn còn khách sáo với Ôn Như Ca, tự giác lấy bộ đồ nam, thay xong tôi nhìn lén từ trong nhà vệ sinh ra, thấy ông chủ nhà đang ngồi trong phòng khách xem tivi, rõ ràng là đang đợi chúng tôi ra.
Tôi liên tục để cô cà lăm nhập vào người, cơ thể không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đủ, bây giờ không thể để cô cà lăm nhập vào người, sử dụng thuật che mắt, rồi đường đường chính chính bước ra.
Thế là tôi thả cho cô cà lăm ra ngoài.
Cô cà lăm bay đến sau lưng ông chủ nhà, đưa hai bàn tay ra, che mắt ông ta lại.
Ma che mắt sẽ làm cho ông ta không nhìn thấy những thứ ông ta có thể nhìn thấy.
Tôi ôm đứa trẻ, cúi gập người, nhón chân, kéo theo Ôn Như Ca, len lén bước ra khỏi căn nhà đó.
*
Chợ cũng mở sớm.
Tôi tìm đến cửa hàng gạo, rồi đi vào mua.
Từ Gia Trại là một nơi cô lập, hơn nữa cũng qua một năm, họ đã quên mất tôi rồi, khi thấy tôi mua gạo, chủ cửa hàng chỉ thấy ngạc nhiên vì sao lại có một người nơi khác đến đây thế này?
Thấy tôi ôm một đứa trẻ, thế là người đó cũng không quá cảnh giác với tôi.
Nhưng khi tôi nói với chủ cửa hàng là đưa hàng lên núi, thì người đó khựng lại, rồi kiên quyết từ chối tôi.
Tôi lúc này mới biết, sau khi mẹ con Từ Dương chết, nhà của họ đã sớm trở thành lãnh địa của tà ma, mỗi đêm, trong ngôi nhà cũ đó còn vọng ra tiếng gào rú của thú dữ (Tôi đoán là lão cương thi), những người nghe thấy đều nói, là do mẹ con Từ Dương chết quá thảm thương, cho nên oan hồn vẫn còn ở lại nhà đó, mãi không tiêu tan…
Mà không chỉ có thế, rất nhiều sinh vật sống chạy vào ngôi nhà đó đều không trở ra.
Từ đó về sau, ngôi nhà cũ của nhà họ Từ trở thành truyền thuyết đáng sợ của Từ Gia Trại, mọi người không dám đi lên quả núi đó nữa, nếu như thấy những người không sợ chết cắm đầu lên núi mà không thể ngăn chặn thì chỉ có thể để họ lên, nhưng những người đó chẳng ngoại lệ, không có ai có thể trở về.
Chủ tiệm gạo rất sợ chết, cho nên từ chối yêu cầu chuyển gạo của tôi.
Nhưng một cô gái như tôi thì làm sao có thể kéo bao gạo nếp nặng như thế này lên núi? Mà nhìn tình trạng của Ôn Như Ca thì không chỉ một bao gạo có thể cứu được cô ta!
“Ông chủ, tôi chả cho anh gấp đôi tiền, anh có thể đưa gạo lên núi được không?” Tôi cầu xin nói.
Chủ tiệm gạo lắc đầu nói: “Cho dù cô có cho tôi gấp ba gấp bốn lần, thì tôi cũng không đưa lên núi đâu!”
“Gấp năm lần!”
Anh ta vẫn lắc đầu.
“Gấp mười lần, tôi đảm bảo đưa anh sống sót xuống núi!” Tôi đưa thêm điều kiện, nếu yêu cầu này mà không đủ để anh ta đồng ý thì sợ rằng cho dù tôi đưa cho anh ta tất cả số tiền tiết kiệm thì anh ta cũng không đồng ý đưa chỗ gạo này lên núi.
Nhưng, câu cuối cùng của tôi đã hấp dẫn chủ tiệm gạo.
Anh ta động lòng: “Cô, có thể đảm bảo đưa tôi xuống núi?”
Tôi gật đầu.
“Cô làm thế nào?”
Tôi nói: “Tôi sẽ đi cùng anh lên núi, chỉ cần anh nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo trước khi mặt trời khuất núi, anh sẽ an toàn xuống núi.”
Chủ tiệm gạo hỏi: “Cô lấy gì đảm bảo? Tôi dựa vào cái gì để tin lời hứa một người ngoài thôn?”
Đúng thế.
Làm cách nào để khiến cho một người tin một người ngoài thôn vô điều kiện?
Do dự một hồi, tôi cuối cùng cũng quyết định, đưa đứa bé ra nói: “Tôi dùng đứa trẻ này đảm bảo, anh thấy thế nào?”
Chủ tiệm gạo biến sắc: “Đây là con của cô?”
Tôi gật đầu.
Chủ tiệm gạo vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, cô không thể tùy tiện để đứa trẻ ở đây! Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi!”
Tôi nói: “Tôi để đứa trẻ này ở đây, nếu anh không quay trở về thì đứa trẻ này tùy các người xử lý. Như vậy, anh sẽ yên tâm đi cùng tôi lên núi chứ? Tôi chẳng thể nào lại không muốn đứa con của mình?”
Thấy tôi nói đến nước ấy, chủ tiệm gạo mới gật đầu đồng ý đưa gạo lên núi.
Nhưng anh ta không biết rằng, tôi đánh cược cái thiện của con người ở đây.
Nếu như tôi không quay lại thì ít ra đứa trẻ này sẽ có một cuộc sống mới.
Có thể lớn lên trong một gia đình bình thường, chẳng phải sẽ tốt hơn là ở bên cạnh tôi rồi lưu lạc khắp nơi? Hơn nữa, nếu để người khác biết được nó là giọt máu của Âm Quân thì không biết sẽ gặp phải những chuyện gì nữa.
Tôi thấy Ôn Như Ca cứ thỉnh thoảng lại liếc đứa trẻ một cái, trong ánh mắt của cô ta đầy toan tính.
Đợi chủ tiệm gạo sắp xếp gạo lên xe và tôi quay người ra ngoài, đứa trẻ đột nhiên như có linh tính, nó khóc òa lên, tiếng khóc của nó làm lòng tôi thắt lại!
Nó chắc chắn biết rằng, tôi đi và sẽ không quay trở lại.
Chủ tiệm gạo thấy tôi không quay đầu lại mà bước luôn ra khỏi cửa, không kìm được nên hỏi tôi: “Đứa trẻ đó có phải do chính cô sinh ra không?”
“Đúng.”
“Trên đời này làm gì có bà mẹ nào dùng con mình để làm vật thế chấp cho người lạ?”
Tôi cười khổ sở: “Bởi vì, có thể tôi không phải bà mẹ tốt!”
Con của mẹ, chỉ trách con sinh không đúng chỗ…
Xe chầm chậm lên núi, với tốc độ con rùa này có thể thấy trong lòng chủ tiệm gạo đang sợ hãi và do dự.
Khoảng ba mươi phút sau, chúng tôi cuối cùng cũng đến cửa nhà họ Từ.
Nhìn thấy ngôi nhà hoang đầy cỏ, sắc mặt chủ tiệm gạo vô cùng khó chịu: “Cô gái à, tôi bỏ hàng ở đây, tiền không thu cô gấp mười, cô cứ giá bình thường mà đưa tôi, cô xem có được không?”
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng thể hiện sự yếu đuối của mình: “Nhưng anh ơi, tôi là phụ nữ, làm sao có thể vác bao nhiêu bao gạo thế này? Anh giúp tôi, đưa gạo vào nhà, có được không?”
Chủ tiệm gạo kiên quyết lắc đầu, nói sao cũng không nghe.
Tôi thở dài, đành thay một cách khác: “Anh ạ, anh không thấy kỳ lạ, tại sao một cô gái ngoài thôn lại mua nhiều gạo nếp thế, còn tự mình đến tận nơi này? Một năm trước, tất cả người trong căn nhà cũ này đều chết hết, tại sao tôi lại đưa gạo đến tận đây, bên trong đó làm gì có ai sống mà ăn chứ?”
Chủ tiệm gạo nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Tôi nói: “Thật không dám giấu, tôi mang đống gạo nếp này đến đây, là muốn vào căn nhà này bắt quỷ!”
“Bắt quỷ?” Chủ tiệm gạo giật thót!
Tôi cười: “Sao vậy, anh không thấy tôi giống đi bắt quỷ à?”
Chủ tiệm gạo giật mình dò xét tôi, hồi lâu mới nói: “Nhưng thường những người bắt quỷ đều là đạo sĩ! Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy một người phụ nữ đi bắt quỷ!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất