Chương 122: Nói Nhỏ Ông Nghe, Tôi Cũng Là Thần Bà Đó
Tôi cười nói: “Sao anh chưa gặp nhỉ? Chẳng lẽ chủ nhân của căn nhà cũ này không phải là một Thần Bà hay sao? Chẳng lẽ cùng là người trong thôn mấy mươi năm, anh chưa thấy bà ta bắt quỷ?”
Chủ tiệm gạo ngại ngùng ho một tiếng, nói: “Bao Thần Bà chỉ biết một vài thuật trị bệnh trấn tà, nếu như người trong thôn bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo, bà ấy sẽ xuống núi giúp đỡ trấn tà, nhưng nói là bắt quỷ một cách nghiêm túc thì thật sự là chưa.”
“Vậy thì giờ sẽ có.”
Chủ tiệm gạo ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?!”
Tôi đáp: “Thực không muốn giấu anh, tôi là chủ nhà này, cũng chính là họ hàng xa với Bao Thần Bà. Nghề này là gia truyền, bà ấy là Thần Bà, tôi cũng thế. Tháng trước, tôi đột nhiên mơ thấy bà ấy báo mộng, trong mộng khóc rất thảm thiết, nói rằng bà ấy là dì họ của tôi, khóc rằng bà ấy chết thảm, sau khi chết thì oán khí nặng nề, không thể rời khỏi ngôi nhà này, vong hồn không đến được địa phủ, không thể chuyển thế đầu thai, cho nên muốn tôi đến giúp bà ấy, siêu độ oan khí của ngôi nhà này, mà gạo nếp thì lại là thứ quan trọng để làm việc đó!”
Chủ tiệm gạo lắc đầu nói: “Tôi nhìn thấy người ta dùng máu chó máu gà, nhưng chưa từng thấy ai dùng gạo nếp.”
Tôi nói: “Vậy anh có biết, tác dụng làm phép của gạo nếp là dùng để trấn tà vật gì không?”
Chủ tiệm gạo: “Cái gì?”
Tôi nói: “Cương thi!”
“Cương thi?” Chủ tiệm gạo hít vào một hơi lạnh, không dám tin rồi chỉ tay vào căn nhà cũ, hỏi tôi: “Cô nói ở trong căn nhà này có cương thi? Nhưng sau khi Bao Thần Bà và con trai bà ta chết đều bị phanh thây mỗi chỗ một thứ, tình trạng như vậy thì làm sao thành cương thi?”
Tôi nói: “Họ không bị biến thành cương thi, mà là, họ đều bị cương thi hại chết.”
Chủ tiệm gạo lại hít vào một hơi dài, sắc mặt tỏ vẻ kinh sợ, qua ba giây sau mới hạ quyết tâm nói: “Cô gái à, trong đó có cương thi thì tôi phải quay về đây. Những bao gạo này tôi đặt trước cửa nhà cho cô, tôi không cần tiền của cô nữa, được không?”
Tôi mau chóng giữ lấy tay anh ta, cười nói: “Anh sợ gì? Bây giờ là ban ngày, có lợi hại thế nào thì cũng không dám ra tác oai tác quái đâu. Hơn nữa, một mình tôi là phận gái còn dám bước vào, sao anh không dám? Anh à, dù sao cũng phải có người đứng ra để giải quyết đúng không? Hôm nay anh giúp tôi kiếp nạn này, thì sau này không sợ có người lên núi chết oan nữa, đây là việc tốt, không phải sao?”
Chủ tiệm gạo nói: “Trước đây cũng có người mời pháp sư lên núi xem xét xem có vấn đề gì, nhưng những pháp sư đó không một ai sống mà xuống núi cả! Tôi còn có vợ con, hay là để người khác đi thay!”
Tôi lại tiếp tục tóm lấy tay anh ta: “Những vị pháp sư đó không xuống núi được vì họ không mang đủ gạo nếp lên núi! Anh ơi, tôi không lừa anh đâu, tối qua tôi đã lên núi rồi, anh xem mạng nhện ngoài cửa, có phải là đã bị làm hỏng không? Đó là bởi vì đêm qua tôi đã đến đây. Anh xem đám cỏ kia, có phải là bị người ta giẫm lên không? Đó là bởi tôi đã bước lên đó. Tôi đã đến đây, còn sống mà xuống núi, vậy mà anh cũng không tin lời tôi? Tôi đảm bảo với anh, anh cũng sẽ giống tôi, sống sót mà xuống núi!”
Chủ tiệm gạo nhìn qua, thấy ngoài cửa và đám cỏ đều như tôi nói thì hơi do dự.
Tôi lại nói: “Anh ơi, anh đừng do dự! Tôi lại nói với anh một việc. Con cương thi này trong một năm trở lại đã giết vô số người, giờ có thể tự do hoạt động nữa! Hôm nay không giết nó, thì mai nó sẽ xuống núi hại người. Anh nghĩ anh sẽ còn giống như trước kia, có thể đợi một pháp sư đến cứu?”
Tôi lắc đầu khẳng định: “Không có một pháp sư tiếp theo nữa đâu!”
Chủ tiệm gạo ngây ngốc.
Xem ra, anh ta vẫn còn chưa hoàn toàn tin lời tôi.
Tôi thở dài, rút ra một lá bùa từ trong người, đưa cho anh ta: “Anh à, lá bùa này là lá bùa trấn tà bình an, anh mang theo trên người, cương thi sẽ không dám động vào anh. Anh theo tôi vào trong, không có anh mang gạo vào, tôi không thể đối phó với cương thi.”
Chủ tiệm gạo dường như nghĩ ra gì đó: “Cô gái à, cô đã nói cô là Thần Bà, vậy thì cô sẽ biết một số pháp thuật? Cô làm một cái gì đó cho tôi xem? Nếu như cô có thể làm một pháp thuật nào đó như bà dì họ của cô, thì tôi tin cô là Thần Bà, đang đến giúp thôn dân hóa giải kiếp nạn.”
“Vậy thì có gì khó?” Tôi thở phào, mặt mày tươi rói, lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy, gấp thành mấy đoạn, lại xé một vài góc, rồi mở ra một hình nhân.
Tôi vẽ lên hình nhân nhỏ đó mấy nét, hét “Đứng”, hình nhân giấy bé nhỏ động đậy rồi đứng thẳng dậy trên tay tôi.
“Ồ ồ!” Mặt chủ tiệm gạo đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi cười khẽ, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn, hình nhân giấy theo nét vẽ của tôi bay lên, quay một vòng trên không trung.
Chủ tiệm gạo kinh ngạc vỗ tay đôm đốp: “Lợi hại lợi hại! Cô gái à, tôi tin lời cô! Đưa tôi lá bùa bình an, tôi vác gạo nếp vào cho cô!”
Tôi cười, dùng ngón tay chỉ vào hình nhân, hình nhân bay lên dán mình lên trán của chủ tiệm gạo.
“Cho anh bùa bình an thì không cần. Giờ muốn có thì muộn rồi! Ai mà không có lúc cáu chứ?” Tôi làm mặt xấu trước mặt chủ tiệm gạo, mệt mỏi bao lâu, cuối cùng thì cũng có chút vui vẻ.
Tôi hất hàm, ra lệnh: “Mang gạo nếp vào nhà.”
Chủ tiệm gạo ngoan ngoãn xuống xe, vác gạo nếp vào nhà.
Nhìn cái dáng vẻ như rô bốt của anh ta, tôi lại lắc đầu cười.
Ài, con người bây giờ rất hay, nếu bạn mà có chút tài nghệ, thì chắc chắn sẽ ăn nói lịch sự với bạn.
Sau khi dán một hình nhân trên người, chủ tiệm gạo ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nếu mà để anh ta tự mình làm thì sẽ mất công tôi phải nhắc nhở anh ta không động cái này không chạm cái kia chưa biết chừng.
Tuy nói là thanh thiên bạch nhật, nhưng căn nhà của nhà họ Từ sớm đã tích tụ âm hồn quỷ quái, tôi cũng không biết sau khi vào, động vào cái gì sẽ khiến mình phạm phải điều cấm kỵ nào đó, rồi rước họa vào thân.
Giờ thì hay rồi, chủ tiệm gạo đã trở thành hình nhân, động tác cũng ngoan ngoãn, tôi không phải lo anh ta hiếu kỳ động chạm lung tung, tránh phạm kỵ nào đó.
Tôi để anh ta chuyển gạo nếp vào sân là được rồi.
Sau đó, tôi đưa anh ta ra ngoài cửa.
Tôi nhìn anh ta một lát, nghĩ đến lần này thật sự trải qua sự sống và cái chết, tôi và con gái chắc chắn không thể gặp nhau nữa, nếu thật là vậy thì người đàn ông này chính là bố nuôi tương lai của con gái mình, lúc này trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Tôi lấy chiếc điện thoại của Tiểu Phấn ra, nói với người chủ tiệm gạo: “Trong chiếc điện thoại này chính là những gom góp cả đời tôi, tất cả có hơn mười vạn tệ, nếu tôi không thể xuống núi, thì mong anh hãy giúp tôi chăm sóc con gái. Về mật khẩu, sau khi tôi chết, chiếc điện thoại này sẽ tự động cho anh biết.”