Chương 125: Năm Đó
Trở về ngôi nhà cũ của nhà họ Từ, nơi đây đã thành thánh địa của lũ yêu ma.
Những vong hồn của người và động vật đó đều là lão cương thi đó giết, sau khi chết biến thành oan hồn, cũng trở thành tay sai của lão cương thi.
Tôi đẩy cửa bước vào, Ôn Như Ca đã không còn ở trong sân.
Hù hù…
Nói ra lại thấy buồn cười, căn nhà cũ này gió hun hút thổi còn lớn và lạnh hơn thâm sơn cùng cốc!
Tôi lớn tiếng gọi tên Ôn Như Ca nhưng không nghe thấy lời đáp lại.
Có phải cô ta đã chạy thoát ra ngoài?
Nơi này là nơi dưỡng cương thi, ở đây, lão cương thi càng được tiếp thêm sức mạnh, nếu tôi là Ôn Như Ca, chắc chắn sẽ chạy thoát ra ngoài, chứ không ở lại nơi này đợi chết.
Tôi không biết nên tiến hay lùi.
Nhưng đợi tôi muốn quay ra, cửa phía sau lưng lại không biết vì sao đóng sập lại.
Đây là loại nhà xưa cũ, không lắp khóa, bên trong cánh cửa có then cài.
Cửa thì đóng rồi, nhưng then thì chưa bị cài lên.
Tôi kéo cửa.
Không mở được.
Xem ra là đêm hôm yên tĩnh, âm khí tụ tập, nên chúng đã thoát ra từ căn hầm lên rồi.
Chúng không muốn để tôi đi.
Xem ra, Ôn Như Ca cũng chưa đi ra ngoài được, cô ta chắc vẫn còn ở trong ngôi nhà này, chỉ là không biết cô ta đang ở trong căn phòng nào.
Đúng rồi.
Chuông chiêu hồn!
Ôn Như Ca từng nói, khi sinh thời, bà già kia luôn dùng chiếc chuông đó để ra lệnh cho lão cương thi, để đối phó với lão thì chiếc chuông chiêu hồn kia sẽ có tác dụng.
Nhưng hôm nay tôi đã lật tìm khắp nơi trong căn nhà này mà không tìm thấy chiếc chuông đó.
Tôi hỏi Ôn Như Ca, chiếc chuông đó ở đâu, cô ta cũng nói không biết.
Nhưng tôi nghĩ, theo tính cách xấu xa của cô ta, cho dù cô ta có biết, nhưng sẽ nói với tôi là không biết. Đợi khi tôi đi khỏi, cô ta chắc chắn sẽ đi tìm chiếc chuông đó.
Trong căn nhà này, có chỗ nào bí mật mà tôi chưa biết…
Chuông chiêu hồn là của lão yêu bà.
Nếu như theo thói quen của nhiều người thì sẽ thích để những vật thường dùng ở gần mình, hay có khi, bà ta giấu ở từ đường.
Nhưng những cơ quan trong từ đường, tôi đều đã sờ đến mấy lần, nếu như chuông chiêu hồn giấu trong đó thì tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Vậy có thể, nó ở trong phòng của lão yêu bà?
Thế là tôi đi về phía phòng chính.
Đẩy cửa ra, một lớp bụi dầy từ trên cửa ụp xuống đầu tôi, làm tôi sặc sụa…
Khụ khụ!
Cái mùi này rất quen thuộc!
Tôi đột nhiên ý thức được cái mùi mê hồn này sao quen thế, đây chẳng phải là mùi trên đèn máu dưới hầm?
Tôi lại trúng độc rồi!
Tôi cảm thấy chân nhẹ bẫng đầu nặng trịch, cơ thể loạng choạng, hoa mắt hoa mày, dường như có một âm hồn đang vồ đến, nhưng đợi nó định nhập vào người tôi, tôi chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo táp vào người, ngay lập tức tôi tỉnh lại.
Ha ha, thật xin lỗi nhé, trong cơ thể tôi đã có sẵn một con ma rồi, nên không thể tiếp nhận con ma thứ hai nhập vào nữa!
Trong chốc lát, tôi xốc lại tinh thần, mà cảnh tưởng trong căn phòng đã hơi thay đổi.
Đèn trong phòng tự động sáng lên.
Lớp bụi trên sàn biến mất.
Mạng nhện trong phòng cũng biến mất.
Tivi đang bật, còn đang mở chương trình tin tức đêm.
Trên bàn bày biện đầy một bàn thức ăn, thức ăn cũng bay ra mùi thơm hấp dẫn.
Ba người nhà họ Từ đã ngồi vào mầm.
Tôi nhớ ra rồi!
Đây chẳng phải là cảnh tượng khi tôi mới đến nhà Từ Dương hay sao?
Họ đang mặc đúng bộ đồ hôm đó mặc.
Những thứ khác không nói, tôi còn nhớ rất rõ bộ đồ trên người lão cương thi, bởi vì hôm đó ông ta mặc một chiếc áo dài màu đen, rồi sau đó mấy lần nhìn vẫn thấy vẫn thế, có thể chứng tỏ rằng: Người chết thì không cần ngày nào cũng tắm rửa thay thọ y.
Cho nên ông ta vẫn cứ mặc đúng bộ thọ y này, tôi thấy mấy lần, không muốn nhớ cũng phải nhớ.
Ba người nhà họ ăn mặc y hệt hôm đó, đồ ăn trên bàn cũng không khác gì.
Đây rốt cuộc là ai tạo nên những cảnh tượng này?
Lão cương thi?
Không, lão cương thi có phách không hồn, nói cho dễ hiểu, chính là cương thi đã chết não, cũng có nghĩa lão ta không hề còn não, nếu không có não thì không thể tưởng tượng ra những cảnh tượng như thế này?
Những oan hồn khác?
Thôi khỏi nghĩ đi, họ không phải là người của nhà họ Từ thì làm sao biết được những gì mà nhà họ Từ đã trải qua, cũng không thể tạo nên những chi tiết này.
Chẳng lẽ, Từ Dương và mẹ anh ta chưa hồn bay phách lạc?
Nhưng tôi nhớ lúc đó, họ đã tự hiến tế, sau đó cũng không còn tồn tại nữa.
Nhưng nếu như không phải họ thì không có ai có thể tạo nên những hình ảnh này!
Lúc này, “Từ Dương” đứng lên, vui vẻ đi tới, kéo tay tôi nói: “Hy Hy, rửa tay gì mà lâu thế? Mọi người đều đang đợi rồi, còn thiếu mỗi em thôi. Mau đến đây, chúng ta bắt đầu ăn cơm!”
E là bữa cơm cuối cùng trước khi chết thì có?
Tôi bất động, lạnh lùng nói: “Tôi không ăn.”
“Sao thế? Em lại bực bội gì trong lòng? Mau đến đây, ăn cơm thôi, bố mẹ có quà to bự cho em đấy! “Từ Dương” cười hì hì nói.
Quà to bự?
Chẳng phải là phong bao lì xì?
Người sống thì cho tiền dương, người chết thì tiền âm phủ, nếu nhận rồi thì sau này tôi là người nhà họ Từ, chết đi cũng là ma nhà họ Từ!
Đây rốt cuộc là ý gì?
Tại sao ma quỷ lại có thể tạo ra những hình ảnh này cho tôi?
Lúc anh Mạc dạy tôi có nói, ma quỷ thích mê hoặc con người, nhưng những gì chúng tạo nên đều là những gì chúng tiếc nuối nhất lúc sinh thời, tạo nên những hình ảnh đó nói là mê hoặc lòng người, không bằng nói là tự mê hoặc mình. Cho nên rất nhiều ma quỷ sau khi chết, sẽ lặp đi lặp lại một việc gì đó.
Mỗi lần họ lặp đi lặp lại nó, đều hy vọng sẽ bù đắp lại những gì họ đang nuối tiếc, nhưng cuối cùng họ vẫn làm theo y hệt những gì đã xảy ra, thế là họ vẫn cứ mãi không thể bước ra khỏi những nuối tiếc đó, không thể bước ra khỏi thì cũng không thể giải thoát được.
Nhà họ Từ cảm thấy tiếc nuối với tôi?
Sao có thể thế được?
Chẳng lẽ họ không nên hy vọng là tôi chưa từng đến nhà họ? Nếu như tôi chưa từng đến nhà họ, cũng không đưa Âm Thao đến, gia đình họ cũng không vì thế mà chết thảm.
Từ Dương lại kéo tay tôi, thúc giục tôi ngồi vào bàn, nhưng tôi không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào lão cương thi đang ngồi trên bàn kia nói: “Tôi đã ăn cơm trắng nhà người khác, cũng đã nhận lễ của nhà người khác, tôi không gả cho người đàn ông khác được, tôi và con trai ông không có khả năng ấy!”
Mặt lão cương thi không biến sắc, nhưng Từ Dương thì ngược lại: “La Hy, em nói cái gì? Em… em đã lấy người khác??”
“Tôi không chỉ lấy người khác, tôi còn đã sinh con!” Tôi xoa xoa lớp thịt bèo nhèo sau sinh còn chưa hồi phục, đắc ý nói.
“Cô là con dâm phụ!” “Từ Dương” hét lớn, một lời “dâm phụ” làm tôi nhớ đến Từ Dương thật sự trước đây, khi anh ta tức giận thì anh ta sẽ chửi bới và bóp cổ người ta!
Anh ta định bóp cổ tôi, nhưng La Hy nay không phải La Hy lúc trước nữa rồi.
Tôi vẩy tay, chiếc nhẫn trên ngón tay biến thành một cây roi da, quật thẳng vào lão cương thi!
Bắt cướp nên bắt tên đầu sỏ!