Chương 126: Ảo Giác
Tôi cho rằng những ảo giác này là do lão cương thi tạo nên, chỉ cần đánh thẳng vào ông ta, thì tôi có thể phá hỏng ảo giác này.
Thế là chiếc roi của tôi đánh xuống, cũng không có cảm giác đánh vào vật thật, nhưng lão cương thi khẽ nhếch mép biến thành bụi, sao đó thì mẹ con Từ Dương cũng biến mất.
Trong phòng không còn ánh sáng và sự ngăn nắp lúc trước, thay vào đó là một khung cảnh tồi tàn bụi phủ.
Tôi che mũi miệng lại, bởi vì trước đó đã bị dính mê hương của đèn máu, cho nên trước khi đám bụi đó ụp vào người, tôi đến cả hít thở còn không dám, tôi cẩn thận đi về phía phòng ngủ của lão yêu bà.
Cạch…
Cạch…
Càng đi về phía gần phòng ngủ thì âm thanh trong phòng càng rõ ràng.
Đây rốt cuộc là tiếng động gì?
Bởi vì đang ở trong một ngôi nhà ma, cho nên trong đầu tôi xuất hiện những cảnh khủng khiếp, sau đó đợi tôi đi gần đến cửa thì tôi nhìn thấy hai ngọn nến trắng, ba nén hương, một cái bóng yêu kiều đang quỳ lạy.
Tôi tưởng đó là Ôn Như Ca, suýt nữa thì gọi lên thành tiếng.
Nhưng Ôn Như Ca đã thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Từ, giờ mà bảo cô ta quỳ xuống hành lễ thì chắc chắn sẽ không có chuyện đó rồi?
Cô gái đó đang hành lễ dập đầu với tượng thần, những tiếng động “cạch, cạch” phát ra chính là do đầu cô ta đập xuống sàn. Có thể dập đầu để phát ra âm thanh đó thì đúng là rất thành khẩn…
Nhưng có liên quan gì tới tôi?
Về đêm, nơi đây còn xuất hiện con người thì mới quái lạ đấy!
Sự nghi ngờ nổi lên, tôi lại quật roi da về phía “cô gái” kia.
Cái quất xuống của roi da không hề làm cho cô ta hồn bay phách tán, mà chỉ làm cô ta ngã ra đất, đầu của cô ta rơi ra ngoài, lăn lông lốc đến ba mét.
Khi cái đầu của cô ta lăn dưới sàn thì tôi cũng nhìn rõ mặt cô ta, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, nhưng càng lăn, máu càng chảy. Đợi đến khi chiếc đầu đó lăn vào một góc thì dừng lại, khuôn mặt đó cũng nhuốm đầy máu.
Tôi rốt cuộc đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu?
Không đợi tôi hiểu rõ tình hình, chiếc đầu đó đột nhiên mở miệng cười ke ke quái gở, lại vừa cười vừa bay về phía tôi, tôi mau chóng thu lại dòng suy nghĩ của mình, dùng một roi lại một roi tiếp tục đánh xuống.
Con quỷ này thật lì đòn.
Một roi quật xuống, tôi có cảm giác mình đánh vào một vật thật sự, nhưng cũng chỉ đánh cho nó bay về một bên, tiếp đó thân mình đang nằm trên đất bò dậy, giơ hai tay ra trước chạy đến với tư thế như muốn bóp cổ tôi.
Tôi biết cô ta vô cùng lợi hại, liền ngay lập tức cắn đầu ngón tay bật máu, bôi máu lên cái roi da, lầm rầm niệm khai quang pháp khí của Mao Sơn, có được thêm chút pháp thuật trên chiếc roi, tôi như hổ mọc thêm cánh, nhẹ nhàng đánh vào đối phương, sau khi đánh trúng hai roi, chiếc đầu và cái thân mình đó sợ hãi hét lên rồi chạy ra khỏi phòng của lão yêu bà.
Tôi không muốn thấy thêm một con quỷ nào nữa, thế là tiện tay đóng cửa phòng lại, vẽ lên cửa một lá bùa trấn tà, làm cho ma quỷ không thể bước vào.
Sau đó, tôi định tìm công tắc định mở đèn.
Nhưng ngôi nhà này đã chẳng còn người ở, nên đã bị cắt điện từ lâu, thế là tôi đành bỏ ý định đó.
Dù gì thì bây giờ trong người tôi có một con ma, dùng đôi mắt của cô ta thì trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Giống như có thần giao cách cảm, tôi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó, tôi ngẩng đầu nhìn ban thờ thần vị, bên dưới có một chiếc chuông bị bao bọc một lớp mạng nhện và bụi phủ dầy.
Không, có khi đó là chiếc chuông chiêu hồn.
Lạ là sao nó lại để ở nơi dễ tìm đến thế?
Nhưng lúc sáng tôi có đến tìm mà không hề thấy trên bàn thờ thần này có vật ấy mà!
Vậy đây là thật, hay là giả?
Tôi không dám tùy tiện bước lên, thế là quyết định dùng chiếc roi đánh xuống từ xa.
Cái quật này chỉ là để thăm dò.
Âm Thao chưa từng nói cho tôi nghe, chiếc roi này dùng để làm gì, nhưng hắn đã để lại cho tôi làm pháp bảo hộ thân thì uy lực của nó có thể cũng tương đương như con dấu Diêm Vương trên tay tôi.
Nếu là hình ảnh do ma quỷ tạo nên thì một roi quất xuống, chắc có thể phá hỏng nó.
Nhưng sau một roi thì cũng không có gì thay đổi.
Chẳng lẽ những gì mắt tôi nhìn thấy là thật?
Hay do trước đó tôi đã làm phép trấn tà, dùng bùa chú phong ấn căn phòng, nên trong phòng không hề có con quỷ nào. Vậy nên những hình ảnh này là thật?
Tôi bước qua đó.
Nhưng tôi chưa qua đến nơi, mới bước được mấy bước thì khóe mắt tôi liếc thấy một tấm ảnh đặt trước đầu giường, tấm ảnh đó thu hút sự chú ý của tôi, cho nên tôi thay đổi ý định, bước về phía đó.
Tấm ảnh đó là ảnh của hai mẹ con Từ Dương, khuôn mặt của họ đến bây giờ cho dù có biến thành than có khi tôi vẫn nhận ra!
Càng huống hồ tấm ảnh này rất rõ ràng và không có gì khác cả.
Nhưng tấm ảnh này lại làm tôi hiểu ra tại sao tôi lại thấy con ma nữ vừa rồi quen mặt đến thế!
“Cô ta” và Từ Dương giống đến bảy tám phần!
Nhìn bức ảnh này, tôi lại càng hiểu ra, con ma nữ đó có thể chính là lão yêu bà hồi trẻ!
Thật không ngờ, lão yêu bà hồi trẻ có vẻ ngoài thanh tú như vậy.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Có con quỷ rảnh rỗi biến thành dáng vẻ của người nhà họ Từ?
Chẳng lẽ…
Hồn ma của lão yêu bà mười tháng trước vẫn chưa tan thành mây khói?
Không.
Không thể nào.
Lão yêu bà này rõ ràng là ám ảnh tâm lý xóa không hết của La Hy tôi! Con quỷ đó hiện hữu trong tâm trí tôi phải là con quỷ khó đối phó và có thể dùng một cái nháy mắt cướp mất chiếc roi trên tay tôi. Hình ảnh của gia đình ba người mà tôi gặp trước đó và con ma nữ quỳ sụp kia, mà so sánh với lão yêu bà thì chẳng qua chỉ là một con gà non tơ. Tuyệt đối không phải là cùng một con quỷ rồi.
Cho nên, rốt cuộc là có con quỷ nào rảnh rỗi, đóng giả là người nhà họ Từ?
Tôi đặt tấm ảnh phủ đầy bụi đó xuống, quay người đi tìm chuông chiêu hồn.
Khi tôi cầm chiếc chuông chiêu hồn lên…
Tinh tang!!
“Ư!” trong nháy mắt, tôi cảm giác đầu óc như bị một chấn động tương đối mạnh tác động lên, hoa mày chóng mặt, nháy mắt, cô cà lăm bị đẩy ra khỏi người tôi!
Đúng rồi.
Đây là chuông chiêu hồn.
Là pháp bảo đã được dày công luyện hóa.
Cô cà lăm là ma.
Cho nên chiếc chuông này lắc thành tiếng thì sẽ có tác động đến cô cà lăm, đẩy luôn cô ta ra khỏi cơ thể tôi!
Tôi ý thức được điều đó bèn đưa tay ra tóm lấy cô ta, nhưng đột nhiên, mặt đất chao đảo, chân tôi không đứng vững được, muốn tìm một nơi để dựa vào lại chẳng động được vào một vật gì.
Đây!
Là ảo giác?
Nhưng không phải tôi đã làm phép hay sao?
Trong phòng này, sao vẫn còn quỷ?
“KA KA KA…”
Tiếng cười gian tà đó phát ra từ dưới chân, tôi liền hiểu ra, hóa ra tôi đã trấn bùa bốn góc, nhưng dưới nền đất vẫn còn ẩn giấu một con quỷ có đạo hạnh cực cao siêu!
Giờ khi hiểu ra thì đã quá muộn, dưới chân tôi bỗng chới với, cứ thế ngã thẳng xuống!
Mà lúc rơi xuống lại không phải nền đất.
Tôi rơi xuống nước.
Những gì xảy ra với những gì tôi nghĩ đến đều không giống nhau, cho nên tôi không hề đề phòng, khi bị nước sộc thẳng vào mũi, làm mũi và phổi tôi cay xè, tôi mới hiểu ra…
Đây không phải là ảo giác!
Nước màu đỏ…
Đây là…
Hồ máu dưới mật thất?
Không tôi phải bước vào phòng ngủ của lão yêu bà ư? Tại sao lại là hồ máu trong mật thất phía dưới từ đường?