Kết Hôn Âm Dương

Chương 127: Biến Dị

Chương 127: Biến Dị

Chiếc chuông đó, là thật?
Đúng.
Đúng là thật.
Vì nó đẩy cô cà lăm bắn ra!
May khi ấy tôi cũng nhanh tay, lúc chiếc chuông chuẩn bị bị thu lại thì tôi cầm ngay lấy nó.
Nhưng lúc tôi ngã xuống nước, hình ảnh về sự đau đớn khi ngã xuống nước lần trước lại hiện ra trong não tôi, trong hình ảnh đó, tôi dường như nhìn thấy Âm Thao bơi về phía tôi, còn hôn vào môi tôi…
Mà trên thực tế thì tôi bị nước hồ bẩn thỉu, tanh ngòm mùi máu sộc thẳng vào mũi!
E rằng đó là hình ảnh của ký ức lần trước bị rơi xuống hồ máu…
Linh hồn bị đẩy ra, ký ức vẫn còn lưu lại trong thân xác…
Chẳng trách lần đó tôi có thể sống sót, hóa ra là hắn đã tiếp cho tôi một hơi thở…
Hắn thật sự đã đến đây…
Nhưng lần này, hắn không hề ở đây!
Tôi cố gắng vùng vẫy, ước muốn sinh tồn của con người thật vô địch, tuy không biết bơi nhưng tôi cố gắng vùng vẫy thì cũng nổi lên mặt nước được!
Nhưng tôi còn chưa kịp hít một luồng không khí mới mẻ nào, thì lại có một thứ gì đó tóm chặt lấy chân tôi, kéo thẳng tôi xuống bên dưới.
Tôi lại bị nhấn chìm xuống hồ máu.
Ma da?
Tôi cố gắng hết sức mở mắt, chỉ thấy kẻ đang nắm chân mình kéo xuống là lão cương thi!
Sao lại là lão?
Tôi nhớ là nước khắc cương thi.
Cương thi tuy không dùng mũi để thở, nhưng mũi chính là công tắc cho những hành động của chúng, nếu không có không khí, chúng sẽ mãi ngủ trong nước, không thể hành động. Đây cũng là lý do vì sao Ôn Như Ca lại phải tạo ra hồ nước để trấn áp lão cương thi!
Nhưng lão cương thi đang ở dưới nước…
Và đôi mắt lão đang mở to!
Đôi mắt đỏ ngầu, vô cùng hung hãn!
Khóe miệng lão ta đang cười lệch một bên, hóa ra điệu cười quái gở lúc trước là của lão!
Sao lão ta lại có ý thức?
Tôi cố gắng vùng vẫy, dùng roi da quật xuống, nhưng vì lực cản của nước, nên tôi không thể đánh vào người lão ta.
Lão ta cười và tóm chặt một bên chân còn lại của tôi…
Chẳng lẽ lão ta muốn xé tôi thành hai mảnh??
Đúng lúc này, nước bỗng nhiên rút nhanh xuống, đầu của tôi lộ lên trên mặt nước.
“Khụ… Khụ… Khụ…” Tôi ho liên hồi, còn chưa hoàn hồn thì thấy một loạt lá bùa vàng đang bay về phía tôi.
Bùa nổ!
Trời ạ!
Bao nhiêu là bùa nổ như vậy!
Muốn lấy mạng tôi hay sao?!
Tôi ngay lập tức tỉnh táo, mau chóng dùng roi da, cuốn nhanh vào cái cột gần tôi để định kéo mình lên, mà tôi lại chậm một bước, những lá bùa đó đã nổ về phía tôi, làm tôi bắn ra ngoài hồ máu!
Vừa thấy người ném lá bùa đó là Ôn Như Ca, cả người tôi điên lên: “Cô không nhìn rõ rồi mới ném bùa được hay sao?”
Ôn Như Ca vẫn miệt mài ném bùa xuống hồ máu.
Những tấm bùa đó đều là tôi dày công cả ngày để viết nên!
Cái cô này, chẳng nhìn xem những lá bùa đó dùng để làm gì, cứ thế nhắm mắt nhắm mũi ném xuống hồ, chẳng khác nào đang lãng phí của giời?
“Sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải đã đuổi cô đi rồi hay sao? Còn cố quay lại làm gì?!” Ôn Như Ca rảnh rang nhìn tôi một cái.
Tôi lạnh lùng nói: “Chẳng phải vì cô đâu.”
“Vậy là vì cái gì?”
“Vì dân chúng dưới chân núi!”
“Phì! Cô là cái thá gì?”
Nếu là bình thường, tôi chắc sẽ thấy oan ức hoặc đấu khẩu lại, nhưng tình hình trước mắt chẳng cho tôi thời gian mà để ý đến chuyện đó, nước trong hồ lại bị bắn ra ngoài để lộ đáy, lão cương thi gầm lên một tiếng, rồi nhảy phốc lên bờ!
Khi lão nhảy lên bờ, hai mắt vằn gân đỏ máu, trừng trừng nhìn chằm chặp vào chúng tôi, như con mãnh thú nhìn mồi, dường như sắp ăn thịt chúng tôi đến nơi!
“Cẩn thận, lão ta đã nhét đống quỷ hồn dưới hồ vào người, cương thi thì có phách không hồn, bây giờ có những oan hồn kia nên lão ta đã nhập những người đó vào ba phần hồn của lão rồi, lão già này đã lợi hại hơn trước rất nhiều!”
Tôi khựng lại.
Nhập lũ oan hồn đó vào ba phần hồn của mình?
Thật sự có kiểu đó nữa sao?
Còn có thể thu thập đám quỷ hồn đó để bổ sung cho ba phần hồn, vậy bây giờ lão cương thi là cái thứ gì?
“Lão ta bây giờ được coi là thứ gì?” Tôi hỏi lớn.
“Là thứ vô cùng ghê rợn! Cầm lấy!” Ôn Như Ca nhét một thứ vào tay tôi, tôi cúi đầu xuống nhìn, là túi đựng bùa mà hôm nay tôi làm.
Cô ta lại trả lại cho tôi?
“Có thể giúp thì giúp một tay đi, tôi cũng chẳng muốn chết!” Ôn Như Ca nói.
Cô ta đương nhiên không chết rồi.
Nhưng nếu bị lão cương thi tóm được rồi xé thành từng mảnh thì chẳng phải sống không bằng chết?
Tôi chỉ biết thở dài, dùng đầu gối cũng biết, nếu như theo tính cách của Ôn Như Ca, cô ta chắc chắn không để lại lá bùa nào hữu dụng cho tôi, mà sẽ tự mình giữ lấy dùng riêng.
Tôi mở túi bùa ra xem, quả như dự đoán.
Nhưng bây giờ cũng chẳng có mà lựa chọn.
“Cô cà lăm!” Tôi hét một tiếng, cô cà lăm từ trong góc bay đến, giờ trông cô ta rất thảm thương, cơ thể trong suốt bị nhuốm hơn nửa màu đỏ của máu, nhìn ướt nhẹp lại yếu ớt. Cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nhập vào người tôi.
Cô ta vừa nhập vào, tôi liền cảm thấy một luồng gió lạnh buốt và oán khí nặng nề!
Sao lại có thể?
Cô cà lăm những ngày tháng qua đều rất bình thường, làm gì có oán khí?
Nhưng vì tình hình khẩn cấp, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cầm vài lá bùa, khi lá bùa được tung ra ngoài, tôi ngạc nhiên tột độ!
Đây là năng lượng của cô cà lăm?
Lúc nào lại trở nên mạnh mẽ đến nhường ấy?!
Máu?
Chẳng lẽ cô cà lăm đã hút oán khí của đám oan hồn trong hồ máu?!
Việc này có vẻ không ổn lắm rồi!
Nhưng lúc này tôi còn lựa chọn nào khác không?
Không!
Tôi chỉ có thể sử dụng năng lượng không tốt này, để khởi động bùa, cố gắng bảo vệ Ôn Như Ca, tránh để cô ta bị lão cương thi giết chết!
Nhưng lão cương thi da thịt dày, tất cả các loại bùa ném vào lão đều không thể làm thương tổn đến lão! Nhiều nhất chỉ làm cho quần áo mục nát của lão bị đánh tan tác.
Đây chính là những gì làm tôi đau đầu nhất!
Anh Mạc từng nói, nếu đạo hạnh của tôi cao thì có thể làm tổn thương đến cương thi; nhưng nếu như đạo hạnh thấp, thì pháp thuật của tôi chỉ như gãi ngứa, tốt nhất nên chạy trốn.
Bây giờ tôi đương nhiên là trường hợp thứ hai đó.
Tôi không biết làm thế nào bèn nói với Ôn Như Ca: “Đừng đánh nữa, không có lá bùa nào có thể làm tổn hại đến lão ta, bây giờ biết làm thế nào?”
Ôn Như Ca tức giận mắng tôi xối xả: “Đều tại cô! Cô vẽ toàn cái thứ gì thế này? Tôi nghe cô nói, là bái sư Mao Sơn để học pháp thuật, còn tưởng cô lợi hại lắm, giờ xem ra chẳng qua chỉ là… cô đang cầm cái gì trong tay?!”
“Cô nói cái này à?” Tôi nâng chiếc chuông chiêu hồn lên, hơi đắc ý.
Ôn Như Ca hỏi: “Cô tìm thấy ở đâu đấy?”
“Trong nước.”
“Sao có thể thế…?” Ôn Như Ca khựng lại, lúc này lão cương thi nhảy tới, cô ta liền hét lên “đưa đây”, rồi không hề khách sáo cướp lấy chiếc chuông trên tay tôi, tôi còn chưa kịp để cô cà lăm thoát ra khỏi người, Ôn Như Ca đã dùng hết sức lắc cái chuông!
Tinh tang!
Ùng!!!
Giống như tiếng sấm nổ bên tai vậy, não tôi và trái tim trong lồng ngực bị giật lên một cái!
Nỗi đau đớn này còn kinh khủng hơn lần trước rất nhiều!
Bởi vì…
Khi chuông chiêu hồn kêu lên, cô cà lăm không hề thoát ra khỏi người tôi, ngược lại còn tóm chặt vào thân xác da thịt của tôi hơn!
Cô ta càng bấu chặt, tôi càng đau đớn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất