Chương 187: Vì Yêu, Mà Cạn Luôn Bát Canh Mạnh Bà
Là một oan hồn thì cách làm của Hạ Doanh Doanh là vô cùng hèn hạ, cũng đúng thôi, vì oán khí cô ta mang trong mình chính là của người chồng cũ, cô ta chỉ có thể tính là nửa phần oan hồn, khi bình thường cũng chỉ là một con ma bình thường nhất thôi, nhưng chỉ cần cảm xúc dâng trào, thì khó có thể khống chế được bản tính.
Mặt cô ta tối sầm lại, đôi mắt đỏ lự, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày méo mó, nổi cả gân xanh lè.
La Chương hít vào một hơi, theo phản xạ lùi xuống để trốn, nhưng anh ta lại nghĩ cái người trước mặt anh ta là người chuyên bắt ma quỷ, nên anh ta trốn luôn sau lưng tôi.
Tôi nhún vai, tự tin và không hề sợ hãi nói: “Tôi yêu bố của con tôi.”
La Chương hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, bố đứa bé là ai? Tôi còn chưa thấy cô nhắc đến bao giờ.”
Hạ Doanh Doanh càng thêm tức giận, cảm xúc của cô ta lúc này càng mất kiểm soát: “Cô nói dối! Một người đàn ông suốt cả năm chẳng hề ló mặt ra, cô còn yêu anh ta! Hơn nữa, anh ta còn muốn giết đứa con cô vừa sinh ra trước mặt cô! Cô còn yêu người đàn ông muốn giết con mình, và đối xử vô trách nhiệm với mình? Cô sớm đã chẳng còn yêu anh ta nữa rồi.”
La Chương tặc lưỡi: “Tình yêu của cô cũng nan giải ghê?”
“...” Ông anh này, anh không bận lo cho vợ anh, còn rảnh mà ở đó móc máy tôi?!
Tôi chán nản nói: “Tôi tin tuy suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm anh ấy không xuất hiện, nhưng chắc chắn đằng sau vẫn luôn dõi theo tôi và con.”
“Tự huyễn hoặc bản thân!”
“Người tự huyễn hoặc bản thân là cô, không phải cô đã có giao dịch gì đó không thể nói ra cùng với Lâm Nhuận Dư chứ?” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi.
“Tôi làm gì có!”
Tôi bật cười, bước vào trong nhà.
Vừa bước vào, tôi liền đi thẳng vào phòng bếp.
Tôi đứng ở bên cạnh bếp, vẽ một lá bùa ngay tại đó.
“Làm gì vậy? Cô đói à?” Sầm Cửu Nguyên đứng sau tôi, hỏi.
La Chương cũng không ngại ngùng gì, bước vào hỏi: “La Hy, vợ tôi rốt cuộc là làm sao thế?”
Tôi nói: “Cô ấy vẫn bình thường, nhưng đã mất đi ký ức rồi.”
“Tôi không tin!”
“Đợi chút, anh sẽ tin.” Tôi vẽ xong tấm bùa, mở cửa sổ phòng bếp, khi tôi thi triển pháp thuật, Sầm Cửu Nguyên vừa nhìn đã nhận ra tấm bùa trong tay tôi: “Chiêu Âm Phù?”
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Càn Không Giả Pháp, Bát Phương Âm Linh, nghe lệnh phù của tôi, mau đến đây!” Tôi niệm xong khẩu quyết, tấm bùa cháy rực lên, lửa cháy từ tấm bùa như vẽ một cái vòng tròn, rồi cuối cùng thành tro bụi, sau đó một con ma mơ màng xuất hiện ngoài cửa.
Tôi thò tay, tóm lấy cổ nó lôi vào.
“Vụ gì đây?” La Chương ngớ người ra.
Tôi tóm lấy con ma, vo nó thành một đám lửa ma trơi, lúc này mắt trần của La Chương cũng có thể nhìn thấy, anh ta ta đang hít vào một hơi thật sâu vì sợ, chứng tỏ là anh ta đã nhìn thấy con ma.
Tôi nhét lửa ma trơi vào bếp, lôi từ trong tủ lạnh ra một hộp Mê Hồn Lệ mà tôi thu thập từ nước mắt của lũ ma quỷ điên ở bệnh viện tâm thần...
Sau nửa giờ đồng hồ thì tôi nấu xong một bát canh nhỏ.
Tôi đưa bát canh đến trước mặt Sầm Cửu Nguyên nói: “Lão Sầm, anh đã chăm sóc tôi và con gái tôi suốt một thời gian dài, tôi thật sự không có gì để đền đáp, cho nên trước khi rời đi, tôi nấu cho anh một bát canh bổ, mong anh vui lòng nhận lấy.”
Hạ Doanh Doanh tức đến tối sầm mặt: “Nói dối! Đó là canh Mạnh Bà! Cửu Nguyên, anh không được uống!”
Tôi cười.
Cô ta đột nhiên như hiểu ra gì đó, sững người lại.
Khi làm con người, vốn dĩ trí thông minh có hạn, cho nên mới gặp phải một người chồng bạo hành mà không biết cách chống trả; Sau khi chết, thì nhiều lần bị oan khí làm mê lú, đầu óc cũng không được minh mẫn.
Sầm Cửu Nguyên chỉ bị thay đổi quan niệm bình thường, nhưng đầu óc anh ta thì rất minh mẫn, anh ta dường như hiểu điều gì đó, chăm chú nhìn tôi: “Đây là canh Mạnh Bà?”
Tôi nói: “Đúng.”
Sầm Cửu Nguyên hỏi: “Sao cô biết làm thức canh này?”
Hạ Doanh Doanh vội vàng nắm chặt tay Sầm Cửu Nguyên, khóc lóc thảm thiết: “Đó không phải là canh Mạnh Bà! Cửu Nguyên, cô ta họ La, không phải họ Mạnh! Cô ta là người sống, cũng đâu phải quỷ thần! Một người sống sờ sờ ra đó thì làm sao có thể làm canh Mạnh Bà được? Cô ta đang lừa anh đó! Anh đừng tin cô ta!”
Sầm Cửu Nguyên sầm mặt, đột nhiên cướp lấy bát canh trên tay tôi, làm ra vẻ sắp uống.
Hạ Doanh Doanh nắm chặt tay anh ta: “Đừng uống!”
“Vậy cô uống đi!” Sầm Cửu Nguyên đưa bát canh cho Hạ Doanh Doanh.
Hạ Doanh Doanh ngây ngốc nhìn Sầm Cửu Nguyên, dường như không tin Sầm Cửu Nguyên có thể vô tình đến mức đó!
Tôi không kìm được chỉ biết lắc đầu: Người đàn ông bị mất quan điểm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của người thường thì thật đáng sợ.
Nếu như trước đây, cho dù có vô tình thế nào, anh ta cũng không đến nỗi quá đáng như vậy.
Nhưng bây giờ, anh ta đã tin, cái gốc của con người là ác độc, ài!!!
Tôi thở dài, không nén được nên nói: “Uống đi, Doanh Doanh. Nếu tôi là cô, tôi sẽ uống bát canh đó, cả cuộc đời cô đã rất mệt, hai người đàn ông mà cô yêu, nhưng cả hai người họ không có một ai yêu cô. Khi còn sống, chồng cô đánh cô ngược đãi cô, bố mẹ anh chị em cô chẳng đoái hoài gì đến tình trạng của cô, trái lại còn trách móc cô không biết làm một người vợ tốt. Sau khi thành ma, mãi mới có cảm giác yêu thương một người đàn ông ấm áp nhiệt tình, nhưng trái tim anh ta lại không thuộc về cô. Giờ thì anh ta biết đây là canh Mạnh Bà, nhưng vẫn đưa nó cho cô, đó đâu phải là yêu cô! Tôi mà là cô, chi bằng bây giờ bỏ chấp niệm xuống, uống bát canh Mạnh Bà, tất cả trở về con số không, làm lại từ đầu.”
Cô ta phẫn uất nhìn tôi. Tôi biết, cô ta lại oán hận tôi.
Nhưng tôi không quan tâm.
Dù sao cô ta cũng là một oán hồn, nếu không có một chút oán hận, thì làm sao còn xứng với tên gọi đó?
Sầm Cửu Nguyên bặm răng bặm lợi nói với cô ta: “Uống đi! Hạ Doanh Doanh, nếu đây chỉ là một bát canh bình thường, thì La Hy đang lừa tôi, từ nay về sau tôi sẽ làm như cô mong muốn, không bao giờ gặp cô ta nữa. Nhưng nếu thật sự là canh Mạnh Bà, tôi sẽ không tha cho cô!”
Phút chốc, oán hận trong lòng Hạ Doanh Doanh biến mất, thay vào đó là là sự đau đớn khi nhìn Sầm Cửu Nguyên.
Đó chính là bản tính thật của cô ta.
Cho dù là trong lòng cô ta tích tụ bao nhiêu oán hận, cũng không bao giờ đem lòng hận thù người đàn ông cô ta yêu.
“Anh thật sự là tuyệt tình như vậy với em sao?” Cô ta tuyệt vọng hỏi.
Sầm Cửu Nguyên vô cảm nói: “Uống đi!”
Hạ Doanh Doanh đau lòng hỏi: “Từ trước đến nay anh chưa từng thích em à?”
Sầm Cửu Nguyên cười lạnh lùng nói: “Tôi hình như là yêu cô, nhưng bây giờ tôi lại thấy hoài nghi, rằng cô đã làm gì đó với tôi, làm tôi cảm thấy mình yêu cô!”
Một câu nói lạnh lùng như dao đâm, làm Hạ Doanh Doanh sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta cười đau thương, tôi tưởng cô ta sẽ cố gắng hỏi vì sao, nhưng không, cô ta chỉ nhìn Sầm Cửu Nguyên một cái, rồi cười và uống cạn bát canh Mạnh Bà.
Tôi giật cả mình, nhưng đã không kịp rồi.
Đó là vì sao?
Là cô ta vốn dĩ không thể phản kháng hay đã quá đau lòng?
Tôi không thể hiểu được Hạ Doanh Doanh lúc này.
Sau khi cô ta uống canh Mạnh Bà, dường như đang giằng co với chấp niệm của mình, trên mặt xuất hiện sự đau đớn vật vã, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường, sau đó thì linh hồn hóa thành một quả cầu có màu đen đỏ trộn lẫn vào nhau, cuối cùng thì màu sắc đó nhạt dần và biến thành màu trắng tinh...