Chương 213: Tập Chung Lực Lượng
Trời về đêm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Bà cố, người đã đến đông đủ rồi, ông chủ mời người xuống mật thất.”
“Được!” Tôi ngay lập tức đứng dậy, lúc này Củ Cải và Huyền Vũ đang đánh bài, tôi nghĩ có thể để Huyền Vũ bảo vệ cho Củ Cải, nhưng cứ thấy Huyền Vũ không đáng tin lắm. Tuy mấy lần nó đều cứu tôi, nhưng lúc nào cũng chỉ giơ cái mai ra đỡ đòn, nếu xảy ra chuyện thì nó làm sao có thể bảo vệ được Củ Cải đây?
Thế là tôi hỏi: “Hai đứa có đi cùng ta không?”
Củ Cải đang thời kỳ hiếu động, vừa nghe thấy vậy thì chồm luôn dậy: “Em cũng đi, em cũng muốn đi!”
Huyền Vũ hỏi: “Ta có thể biến thành rùa, rồi nàng cho vào túi được không?”
Tôi nói: “Không thể.”
Củ Cải ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Huyền Vũ, sao anh còn lười hơn cả anh Mạc Mạc thế, anh ấy tuy rất lười, nhưng đến tối thì thích chạy lung tung. Nhưng anh không phải là mèo, tại sao lại lười vận động thế, còn phải để người khác đưa anh đi?”
Huyền Vũ thở dài nói: “Trên mặt đất, anh đi không quen, mệt lắm.”
Tôi thấy cũng bó tay: “Mày giờ là con người, có phải là rùa đâu, không còn cái mai nặng nề nữa, hơn nữa chân còn dài, có giống với chân rùa ngắn ngủn đâu. Mau dậy đi, tao đưa mày đi xem thế nào gọi là địa ngục trần gian!”
“Địa ngục trần gian? Là có ý gì đây?” Huyền Vũ hỏi.
Tôi nói: “Người đàn ông mà hôm nay chúng ta gặp, mày có biết bình thường hắn ta có những mưu mô gì không? Hắn ta đang gieo rắc tội ác chốn nhân gian và muốn tạo nên những ác linh đến canh Mạnh Bà cũng không tẩy hết tội! Khi tao rời khỏi nhân gian thì hắn ta đã tạo nên không biết bao tội ác rồi, giờ thì đã bảy năm, hắn ta chắc chắn đã tạo ra càng nhiều ác quỷ! Đêm nay hắn ta sẽ tập trung lực lượng, chắc chắn là tập kết ác nhân rồi! Vậy đó chẳng phải là địa ngục trần gian, thì còn là gì?”
Huyền Vũ thở dài: “Con cháu của Mạnh Bà quả nhiên thực hiện theo di nguyện của bà ấy, Diêm Quân nói đúng, oán hận vạn năm, nay đã đến lúc kết thúc rồi.”
“Đúng là nên kết thúc rồi, nhưng hắn ta có làm gì đâu?” Tôi cứ nghĩ đến Diêm Quân lại thấy bực: “Ngài ấy nói kết thúc chỉ là thả cho Mạnh Bà ra khỏi dòng Vong Xuyên, để bà ta tự mình giải quyết cái nghiệp mà bà ta tạo nên? Nhưng ta thì lại thấy Mạnh Bà kia lại chẳng có ý hối cải!”
Huyền Vũ thở dài, không nói gì nữa.
Nhưng nó lại đứng dậy, cuối cùng cũng chấp nhận dùng đôi chân dài sải bước trên đất!
Chúng tôi bước ra ngoài.
…
Là bề dưới, Lâm Nhuận Dư rất tôn trọng hiếu nghĩa, cho nên anh ta đứng ngoài sảnh cung kính đợi tôi.
Bây giờ, tôi rất thích gọi Lâm Nhuận Dư một tiếng cháu, cũng đặc biệt thích nghe anh ta gọi tôi là bà cố, lúc trước bắt nạt tôi thấy thảm, bây giờ tôi nghe thấy như thế này quá sướng lỗ tai!
Khi anh ta nhìn thấy một chàng trai trẻ đi từ trong phòng tôi ra thì không hề ngạc nhiên mà lại kinh ngạc reo lên: “Huyền Vũ Thánh Quân!”
Í?
Họ quen nhau?
Lúc này tôi mới nhớ ra, Mạnh Trần có thể nhận ra Mạnh Bà thì chắc chắn phải nhận ra linh thú của Mạnh Bà, thậm chí, hắn ta còn là con cháu mạnh nhất của Mạnh Bà, có chết cũng phải hoàn thành di nguyện của bà cố!
“Ừ.” Đối diện với sự đón chào của Mạnh Trần, Huyền Vũ chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, có sự có mặt của Huyền Vũ, tôi cảm thấy thân phận Mạnh Bà của tôi lúc này mới thật và họ chắc chắn sẽ không nghi ngờ tôi là đồ giả mạo.
Tôi hỏi Lâm Nhuận Dư: “Cháu trai, cháu nói ta phải đợi đến buổi tối mới được thấy rốt cuộc là thứ gì? Có họ rồi, thì có thể đối phó được với đôi vợ chồng La Hy kia không?”
“Đương nhiên là được chứ ạ.” Lâm Nhuận Dư hiếu thuận, hôm nay anh ta vô cùng vui vẻ, cứ như là fan hâm mộ được gặp thần tượng vậy, đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Anh ta vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể lại cho tôi nghe về những việc mà mấy năm nay đã làm, hóa ra anh ta mở phòng khám Lâm Thị này, ngoài mặt là để chữa bệnh, những thực ra là chữa “tâm bệnh”.
Chỉ có người có vấn đề về “ma chướng” trong lòng, mới có thể nhìn thấy phòng khám Lâm Thị, và cũng chỉ có những người đó mới có thể nhận được tín hiệu mà phòng khám này phát đi và bước vào, khi họ bắt đầu giao dịch với Lâm Nhuận Dư thì cũng là lúc Lâm Nhuận Dư dẫn họ vào con đường phạm tội.
Giống như, năm đó tôi gặp một ả vì có bề ngoài xấu xí nên mới giao dịch hòng cướp đi khuôn mặt xinh đẹp của những cô gái khác;
Ví dụ như có một nữ hộ lý trong cô nhi viện, cô ta ghét cay ghét đắng những đứa trẻ hay khóc nhè, nên cô ta đã cắt lưỡi của những đứa bé đáng thương;
Ví dụ nữa, để có quyền thế, có tiền tài, thì có biết bao đàn ông đã tìm đến để giao dịch…
Tôi nghe vậy thì chỉ biết thở dài, hận mình không biết âm gian một ngày là nhân gian một năm, nếu không thì sẽ không bao giờ rời đi lâu như thế, nhưng, thực ra cho dù tôi có ở lại nhân gian, thì tôi có thể làm được gì…
…
Đẩy cửa mật thất, tôi thấy một đám người đen sì.
Có người bước lên hành lễ: “Ông chủ.”
Người quen!
Sầm Cửu Nguyên!
Thấy anh ta thì lòng tôi đau thắt lại.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta, lúc đó anh ta vẫn còn là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, bây giờ anh ta lại trẻ hơn trước do tu luyện. Có thể thấy, đạo pháp của Sầm Cửu Nguyên trước mặt tôi giờ đây càng cao siêu hơn trước rất nhiều.
Lúc này, tôi đột nhiên hiểu được cái ác mà Sầm Cửu Nguyên có là gì, anh ta thích đạo pháp, nên Lâm Nhuận Dư hoàn toàn có thể lợi dụng được điểm này!
“A Cửu, đây là lão tổ tông của ta, cậu gọi là bà cố giống ta là được.” Con người mà gặp chuyện vui thì đúng như mùa xuân về, lúc này Lâm Nhuận Dư cười như được mùa.
“Cháu chào bà cố.” Sầm Cửu Nguyên ngoan ngoãn nói.
Tôi cũng tỏ vẻ gật đầu chào.
Tiếp đó, Lâm Nhuận Dư đỡ tôi đi lên sân khấu, khi tôi nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy kinh tởm!
Rõ ràng là người nhưng lại sống như ma quỷ!
Trong đó có cả cô ả không mặt mà tôi gặp trước đây.
Cô ả hình như đã chết, cho nên xuất hiện bằng hình dáng một ma nữ, nhưng khi người hóa quỷ, nhân tính ít đi, tội ác sâu trong tiềm thức trỗi dậy, lúc đó, chỉ còn con đường lún sâu dần vào tội ác…
Cô ta sớm đã có giao ước với Lâm Nhuận Dư và làm nhiều tội ác, bây giờ, có thể cô ta đã biến thành một ác linh mà đến ngay cả canh Mạnh Bà cũng không thể nào tẩy rửa hết được?
Thế là tôi hỏi Lâm Nhuận Dư: “Cháu ngoan, cháu nói là muốn tạo nên những ác nghiệp mà đến ngay cả canh Mạnh Bà còn không thể tẩy sạch được, vậy cháu chuẩn bị bao nhiêu năm, đã thành công chưa?”
Lâm Nhuận Dư cười, chỉ khắp một lượt hỏi: “Bà cố xem, trong này kẻ nào đã đạt được mục tiêu đó?”
Trời ạ! Thử thách tôi?
Ha ha ha, tôi làm gì mà giỏi thế được! Nếu có thể nhìn một cái mà ra được, ít nhất phải tu luyện vạn năm nhỉ? Tôi lại chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể nhìn ra…