Chương 214: Ba Bát Canh Mạnh Bà
“Có.”
Đây không phải là tôi nói, mà là Củ Cải nói.
Nó ôm lấy chân tôi, run lên như cầy sấy, dường như nó có thể nhìn xuyên thấu hết ác nghiệp ở đây.
Lâm Nhuận Dư mỉm cười nhìn nó: “Đôi mắt này không hổ danh là ma nhãn mạnh nhất Âm Giới, cha ngươi đã sử dụng nó để bình thiên hạ, giờ lại ở trên người ngươi, không ngờ là ngươi cũng có thể nhìn ra.”
Tôi cúi đầu nhìn Củ Cải: “Là ai, con có thể chỉ cho ta xem không?”
Củ Cải vừa muốn giơ tay lên, Lâm Nhuận Dư liền hỏi: “Sao thế, người không thể nhìn ra hay sao?”
Tôi thật muốn chửi thề!
Đạo hành của tôi không cao thì nhìn bằng niềm tin à!
“Ta, ta đang hỏi đứa nhỏ này! Ta đương nhiên là nhìn ra rồi!” Tôi nói.
Tôi vốn định mượn ma nhãn của Củ Cải để thừa nước đục thả câu, vậy mà bị Lâm Nhuận Dư nhìn chằm chằm vào mình, làm tôi không còn cơ hội, thế là tôi chỉ đành chỉ bừa vậy, tôi chỉ vào ma nữ không mặt: “Là cô ta!”
Đã bảy năm làm ma nữ rồi, là đám ác quỷ đợt đầu, thời gian lâu như vậy, đương nhiên cô ta phải được nâng cấp rồi chứ.
Lâm Nhuận Dư cười khẽ, quay đầu nói với Ái Linh: “Mang canh Mạnh Bà ra.”
Ái Linh gật đầu, quay người đi.
Đợi cô ta quay lại, trong tay bê ba bát canh Mạnh Bà.
Ba bát.
Sao lại là ba bát?
Tôi có một dự cảm không lành.
Ái Linh mang một bát đến trước mặt ma nữ không mặt.
“Không! Ông chủ!” Ma nữ kêu lên một tiếng rồi quỳ mọp xuống: “Cầu xin ngài đừng làm thế với tôi! Tôi đã theo ngài bảy năm rồi! Bảy năm cả thảy! Không có công, cũng có sức, cầu xin ngài, đừng bắt tôi trở về không có gì!”
Ái Linh hiền dịu khuyên: “Uống đi, bình thường chẳng phải cô khổ lắm à? Uống xong thì tất cả đều trở về khởi đầu, có tội ác nào cũng sẽ xóa sạch, cô lại có thể làm người một lần nữa.”
Hóa ra không phải cô ta!
Ma nữ khóc lóc: “Nhưng tôi cũng không còn tồn tại nữa!”
Ái Linh hiền dịu nói: “Uống đi!”
Ma nữ không mặt vùng vẫy, nhìn chúng tôi một cái… cô ta chẳng có mắt, nhưng khi quay đầu lại thì giống như là đang nhìn chúng tôi vậy, nhìn khắp lượt mà ai cũng không có biểu cảm gì, ngay cả Lâm Nhuận Dư lúc này cũng chẳng thương xót gì.
Tôi rốt cuộc cũng không kìm được, chẳng nhẫn tâm nổi nên nói với Lâm Nhuận Dư: “Thôi, đằng nào cũng là kẻ cháu đã dày công bồi dưỡng, khó lắm mới tạo nên được linh hồn tội ác như thế, giờ lại tặng cô ta một bát canh Mạnh Bà, thì chẳng phải là phí công sức?”
Lâm Nhuận Dư không hề nghe vào tai: “Không phải là thứ cháu cần, thì cháu chẳng thà bỏ đi!”
Lời vừa dứt, Ái Linh đã tóm lấy cằm của con ma nữ không mặt đó, dùng dao rạch một đường trên khuôn mặt kia và đổ bát canh vào.
Con ma nữ đó chỉ đau đớn một giây, liền biến thành quả cầu trắng tinh, những tội ác trước đây đều bị xóa sạch.
“Không phải cô ta.” Tôi rầu rĩ.
Ái Linh mang đến ba bát canh, ý nói tôi hãy đoán ba lần? Tôi làm gì có con mắt đó, làm sao có thể đoán được? Tôi đoán là ai cũng sẽ bị sai thì trên đời sẽ lại có hai người hoặc quỷ nữa biến mất khỏi thế giới này?
Tôi suy nghĩ lại, trong đám người này đều là kẻ tội ác tày trời, nếu canh Mạnh Bà có thể rửa sạch tội ác của chúng thì trên đời này sẽ bớt đi một kẻ tạo nghiệp, đó là chuyện tốt mà, hay là tôi cứ chọn bừa hai kẻ nữa!
Nhưng…
Cứ chỉ không đúng thì chắc chắn Lâm Nhuận Dư sẽ nghi ngờ tôi?
Thần thức vạn năm, là thần xóa bỏ ký ức của bao nhiêu tội ác, lại không nhìn ra kẻ nào có ác nghiệp nặng thì có phải buồn cười không?
Càng huống hồ, Củ Cải đã nhìn ra, mà tôi lại không, vậy thì còn đạo lý gì nữa?
Bây giờ, tôi cảm thấy Lâm Nhuận Dư đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi, tôi thấy ánh mắt của anh ta đã không còn như trước, mà trở nên lạnh lùng, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Huyền Vũ thở dài: “Hà tất phải làm thế? Chưa trả hết nghiệp đã uống canh Mạnh Bà, kiếp sau tất gặp báo ứng.”
“Huyền Vũ Thánh Quân đang xót thương cho họ?” Lâm Nhuận Dư quay ra nhìn Huyền Vũ.
Huyền Vũ thở dài nói: “Ta và các ngươi không giống nhau, từ trước đến nay không muốn làm gì cả.”
“Vậy, bà cố, có phải người mềm lòng?” Lâm Nhuận Dư nhìn sang tôi hỏi.
“Cái này… ha ha! Bà cố ta vốn xinh đẹp hiền từ.” Tôi nhớ là Diêm Quân đã tả Mạnh Bà như thế! “Chỉ là nhất thời mà phạm tội… Ài! Chỉ là khi gặp bất hạnh, không kiềm chế được cảm xúc mà dẫn nước dòng Vong Xuyên lên dương gian, còn nguyền rủa thế gian. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, thì ta lại không ác độc như thế nữa, ta vốn là thần nhân từ, hiền lành mà, ha ha…”
Lời này ngươi có tin không?
Dù sao thì tôi cũng không nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt Lâm Nhuận Dư.
Cho nên nụ cười của tôi càng lúc càng méo mó.
“Vậy bà cố, người có thể nói thật không?” Lâm Nhuận Dư cười gian manh: “Người rốt cuộc có nhìn ra không?”
“Không!” Tôi thành thật: “Ta đã nói với cháu rồi, xá lợi bị La Hy cướp đi, tất cả khả năng ta có đều nằm trong viên xá lợi đó, không có nó thì ta cũng chỉ như người phàm trần, chẳng thể nhìn ra bất kỳ thứ gì cả!”
Lâm Nhuận Dư nhẹ nhàng nói: “Khả năng có thể mất đi, nhưng nhãn giới thì không thể. Bà cố, cho dù không còn pháp thuật, nhưng người cũng đã từng nhìn thấy bãi bể nương dâu, từng thấy địa ngục, những linh hồn bay qua cầu Nại Hà. Cho nên làm sao có thể không nhìn ra? Trừ khi…”
Bụng tôi đánh lô tô!
“Người là giả!” Sắc mặt Lâm Nhuận Dư bỗng tối sầm, trở nên ác độc nham hiểm: “Ta thấy kỳ lạ, người đã là cổ nhân vạn năm rồi, tại sao còn sống? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại đóng giả là bà cố của nhà ta? Rốt cuộc là ai phái ngươi đến đây giả mạo bà cố của ta? Nói!”
Tôi có tật giật mình, ngay lập tức lắp ba lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi cái đồ bất hiếu! Dám lấy cái giọng đó nói chuyện với ta? Ta chính là bà cố của nhà ngươi! Vương Bát có thể làm chứng cho ta! Ngươi không nhận ra ta, thì cũng phải nhận ra nó chứ? Nó là rùa già, rùa sống vạn năm, nếu cảm thấy không tin thì bảo nó hiện thân cho ngươi xem, hình dáng thật sự của Huyền Vũ không thể nào giả được chứ?”
Tôi vội vàng kéo Huyền Vũ ra làm chứng, có người làm chứng thì rõ ràng tôi là “thật” rồi?
Huyền Vũ thở dài nói: “Nàng là Mạnh Bà thật đấy.”
Lâm Nhuận Dư lạnh lùng nói: “Thời gian đã vạn năm trôi qua, lòng người một năm là thay đổi, càng chẳng phải nói vạn năm? E là Huyền Vũ Thánh Quân đã thay lòng rồi, là đã có giao ước với ai, để tạo nên một kẻ giả mạo? Ngươi tưởng có Huyền Vũ bên cạnh thì ta sẽ tin ngươi là Mạnh Bà?”
Huyền Vũ nhạt nhẽo nói: “Ta chẳng bao giờ nói dối, ngươi không tin, ta cũng chẳng có cách nào.”
“Không có bằng chứng, làm sao ta có thể tin?”
Lúc này, Ái Linh bước lên trước, khẽ hỏi: “Ông chủ, còn lại hai bát canh Mạnh Bà thì làm gì?”