Kết Hôn Âm Dương

Chương 80: Gặp Con Heo Năm Móng, Ba Năm Không Làm Nghề (3)

Chương 80: Gặp Con Heo Năm Móng, Ba Năm Không Làm Nghề (3)

Một lời nói, thay đổi vận mệnh của chú Dương.
Chú Dương không hề biết người đó là ai, chỉ biết Hắc Bạch Vô Thường cung cung kính kính với người đó, hơi cũng không dám hắt lấy một cái trước mặt người đó. Còn tôn kính gọi người đó là “Đại nhân”.
Đại nhân?
Nghe có vẻ giống với vị đại nhân đó của nhà tôi, ở âm gian mà được xưng như vậy thì chẳng mấy người, nhưng mà chú Dương lại nói, người này có khí thế hung dữ, áp chế được người khác phải cúi đầu, thì tôi không chắc đó là Âm Thao. Vì dù sao hình tượng của hắn trong lòng tôi cũng là người trung hậu, nhìn thì cao to uy mãnh, thực ra cũng thân thiện.
Tóm lại, người đó mang cái mạng của chú Dương đi.
Người đó hỏi chú Dương muốn sống bao nhiêu năm? Chú Dương chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, khẳng định chắc chắn: “Tôi muốn trường thọ trăm tuổi!”
Người đó ngay lập tức đồng ý: “Được, nhưng ta cho ngươi mượn bảy mươi hai năm dương thọ, nhưng sẽ lấy đi của ngươi từng đó thời gian tự do!”
“Vâng!”
“Về đi, sau khi tỉnh lại, hãy đến số 174 đường Đan Phục ngoại thành phía Đông, tìm một người tên Âm Thiện, hắn ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”
Sau đó, chú Dương sống lại.
Chú ấy sống lại thì vui mừng khôn xiết!
Người từ cõi chết trở về, bật nắp quan tài, cùng lúc ăn nguyên một mặt toàn đất đá: “Trời ạ! Rốt cuộc là kẻ nào ném đất cát vào mặt ông đây!”
Cảnh tượng trước mắt làm cho những người chứng kiến sợ ướt sũng quần, có mấy người to gan, còn ném bùa, gạo nếp lên mặt chú Dương (Nghe nói gạo nếp có thể trấn tà, đặc biệt dùng để trấn áp hiện tượng quỷ nhập tràng hay cương thi).
Có người còn quá đáng hơn, ngay lập tức bắt giết gà trống lấy máu hất vào người chú Dương, chú Dương ngay tức khắc nhỏm dậy hét lớn: “Dừng lại ngay! Ông mày còn sống! Còn sống! Diêm Vương Đế cho ta mượn bảy mươi hai năm dương thọ, ta còn sống đến một trăm tuổi đấy!”
Cuối cùng tất cả mới dừng lại.
Sau đó có người hỏi chú Dương là đã xảy ra việc gì, chú ấy liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, làm đám cho chú có một vị đạo sĩ, nói rằng cả triệu người mới có một cơ hội Diêm Vương Đế cho mượn mạng sống thế này, tốt nhất nên làm theo lời đã dặn, nếu không thì sẽ không chỉ mất đi bảy mươi hai năm dương thọ, mà còn hại cả người nhà.
Chú Dương nghe thấy vô cùng sợ hãi, thế là mau chóng theo lời “Diêm Vương” dặn, đến bệnh viện tâm thần này.
Đúng vậy, “người đó” cho chú ấy mượn bảy mươi hai năm dương thọ, còn đưa cho chú ấy địa chỉ, nhưng không hề nói đó là bệnh viện tâm thần, cho nên khi đến cổng viện, chú Dương đã vô cùng ngạc nhiên và ngây ra trước cổng, chú cứ đứng thế không biết nên vào hay không.
Nhưng sau đó, chú ấy vẫn bước vào.
Dù sao cũng chết một lần, ai không tiếc sinh mệnh của mình chứ?
Sau khi chú Dương bước vào bệnh viện tâm thần, mới phát hiện hóa ra người tên Âm Thiện này là viện trưởng, thế thì có thể loại trừ cái người chú gặp đó là hắn ta.
Sau đó, Âm Thiện sắp xếp cho chú Dương công việc “đầu bếp”.
Để một tên giết mổ chuyển nghề sang làm đầu bếp – Chú Dương cũng hoàn toàn ngỡ ngàng.
Nên biết, một người chuyên làm giết mổ thì cũng không hay xuống bếp. Thường khi ở nhà, đều là vợ chú xuống bếp làm cơm, chú ấy còn không biết một chút gì, đừng nói là quản lý cả cái nhà ăn của bệnh viện!
Nhưng điều làm chú Dương không thể tưởng tượng được đó là – làm đầu bếp của bệnh viện tâm thần này còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với công việc giết mổ của chú.
Chú ấy phụ trách bếp vào buổi tối, buổi tối mới bắt đầu công việc, trời sáng thì rời đi, lúc nghe việc sắp xếp ca của công việc mới này thì chú hoàn toàn ngây ngốc, cái quy định này cứ như là mở hàng “chợ đêm” vậy? Trời tối mới mở hàng?
Sau đó, Âm Thiện còn đặt ra những quy tắc:
1.Không làm thêm những món đặc biệt gì mà thực khách yêu cầu.
2.Không chấp nhận thực khách tự mang rượu, nước, thức ăn khác vào nhà ăn.
3.Không được đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của thực khách.
4.Không được ăn bất kỳ đồ ăn gì thực khách mang đến.
5.Trời chưa sáng, không được tự ý rời khỏi nhà ăn.
Mấy nội quy đầu tiên có vẻ cũng bình thường, điều cuối cùng cũng hơi kỳ cục, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nên chú Dương đồng ý làm việc.
Nhưng chú ấy không ngờ rằng, làm đầu bếp quản lý nhà ăn còn đáng sợ hơn nhiều so với làm nghề cũ.
Mà quy định, từ trước đến nay đều để phá hỏng mà?
Đúng vậy đấy.
Khi mới vào viện, những quy định mà viện trưởng đề ra, thì chú Dương đều phá hỏng nó.
“Phì, ai phá hỏng quy định chứ? Ông đây rõ ràng là bị người ta lừa cho mấy vố! Nếu không phải vì mạng ta cao số, thoát được, chứ nếu không thì làm sao có cơ hội chém gió trước mặt con hả, La Hy!” Trước mặt tôi thì chú ấy nói vậy, nhưng theo tôi tìm hiểu, “Tứ đại ác nhân” khi vào bệnh viện, đều được Âm Thiện yêu cầu những quy định không giống nhau, nhưng không may là mấy người họ đều phá hỏng “quy định”, may mắn là, mạng số lớn, nên họ có thể vượt qua.
Tôi hỏi chú Dương, ngộ nhỡ làm trái quy định, không may chết đi thì sao?
“Con tưởng vị đại nhân đó cho ta mượn bảy mươi hai năm dương thọ là chơi à? Bọn ta mạng số lớn, có thể vẹn toàn được thân xác không chết, trời sáng lại được trở về đoàn tụ với gia đình. Chỉ là…”
“Chỉ là sao ạ?”
“Chỉ là có một vài ‘đồng nghiệp’ mạng không lớn như thế, tuy đã chỉ còn thân xác nằm lại, nhưng trên sách sinh tử vẫn ghi ‘Dương thọ chưa tận’, cho nên Hắc Bạch Vô Thường không đến dẫn họ đi. Thế là họ bị nhốt ở đây, cũng không bao giờ được về nhà gặp người thân bạn bè, cũng không thể đi đầu thai chuyển thế. Sau đó có người không chịu được thì đồng hóa với ‘bệnh nhân’, còn những người không đồng hóa thì viện trưởng sắp xếp cho họ công việc khác, từ đó về sau thì không thấy họ nữa, nhưng cũng có lúc được gặp họ một lần, thì ta lại thấy họ sống không được tốt lắm.”
Những lời này đều là nói sau đó.
Lúc chú Dương mới làm đầu bếp, chưa được ba hôm thì quên hết những lời dặn dò của Âm Thiện, cho đến một hôm, có một bệnh nhân đến nhà ăn để ăn đêm, bị chú ấy phát hiện người đó mang đồ ăn bên ngoài vào.
“Quy định trên tường không nhìn thấy hay sao? Nhà ăn nghiêm cấm mang đồ bên ngoài vào ăn!” Chú Dương không hề khách sáo tiến lên phía trước nhắc nhở người đó.
Người bệnh đó làm như không nghe thấy, cứ cắm mặt vào ăn cái đùi gà chiên của anh ta, miệng nhóp nhép nhóp nhép.
Đáng chết!
Mùi thức ăn đó thơm lừng hấp dẫn!
Không hiểu vì sao chú Dương thấy món đùi gà thơm ngon hấp dẫn vô cùng, làm cho cảm giác thèm thuồng của chú trỗi dậy. Chú ấy biết mình mới chuyển sang nghề đầu bếp, mấy món chú nấu cứ như nồi cám lợn, chú đã nhận không ít lời chỉ trích của thực khách, có thể người ta mang đồ ăn tới, chính là để chống đối lại những món ăn không mấy ngon miệng kia!
Chính chú cũng nhận ra, những món chú nấu rất khó ăn.
Cho nên...
Cái đùi gà kia thật là thơm ngon…
Chú Dương không nén được nước dãi đang chảy ra từ khóe miệng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất